Đô Thị Tàng Kiều

Chương 652 : Đúng là oan gia ngõ hẹp

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này, Chu Hân Minh liền chịu không nổi mắng cho Diệp Lăng Phi một trận, nói:



- Diệp Lăng Phi, anh chiếm được dễ dàng lại còn kêu gì hả, cái gì mà “một thời anh minh, hủy trong chốc lát chứ”. Theo như em nhìn thấy thì anh mới là kẻ đã hủy đi cả đời con gái nhà người ta đó, lại còn mơ mơ hồ hồ hủy hoại đời con gái của người ta chứ.



Diệp Lăng Phi quay người lại, tới bên giường tìm chiếc quần nhỏ của mình, tìm mãi cũng không sao tìm thấy, không biết quần nhỏ của mình bị vứt đi đâu rồi.



Diệp Lăng Phi chỉ còn cách kiếm quần mới mặc, mặc xong, hắn lại thở dài nói:



- Anh cũng không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra thế này, anh cứ thấy lạ thế nào ấy, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?



- Em thấy chắc chắn rượu có vấn đề!



Chu Hân Minh nói:



- Dưới nhà còn có một chút rượu, hay chúng ta xuống xem thế nào?



- Tất nhiên phải đi rồi!



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa định mặc chiếc quần đùi chuẩn bị bước ra ngoài. Chu Hân Minh lại vội vàng ngăn cản nói:



- Tình Đình vẫn còn ở đây, anh cứ thế này đi ra thì không hay lắm đâu!



- Có gì không hay chứ!



Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:



- Anh và Tình Đình là vợ chồng mà, cũng không phải lần đầu mới thấy.



Nói tới đây, Diệp Lăng Phi liền liếc mắt qua hỏi:



- Hân Minh, em nói xem tối qua liệu có phải là Tình Đình không?



- Sao em biết được chứ, anh đi hỏi Tình Đình là biết ngay thôi!



Chu Hân Minh nói.



- Ừ nhỉ, em nói cũng đúng!



Diệp Lăng Phi nói.



- Giờ anh sẽ đi tìm Tình Đình hỏi xem thế nào.



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mở cửa bước ra.



Chu Hân Minh lắc đầu, thầm nói: “Thật là loạn quá rồi!”



Diệp Lăng Phi chỉ mặc có chiếc quần đùi bước tới trước cửa phòng của Bạch Tình Đình, hắn gõ gõ cửa phòng của Bạch Tình Đình, mở miệng nói:



- Tình Đình, là anh!



Bên trong không có người trả lời, Diệp Lăng Phi lại gọi thêm mấy tiếng cũng không hề có ai trả lời cả. Diệp Lăng Phi đưa tay đẩy cửa, cửa phòng vẫn mở, trong phòng Bạch Tình Đình căn bản không có ai cả.



Chu Hân Minh lúc này cùng tới trước cửa phòng của Bạch Tình Đình, cô thấy bên trong không hề có người, kỳ lạ nói:



- Lạ thật, nãy em rõ ràng thấy Tình Đình bước vào phòng mà. Sao gìờ lại không thấy đâu cả?



- Thế mà cũng cần hỏi sao, đi rồi!



Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng của Bạch Tình Đình lại, quay người, nói với Chu Hân Minh:
- Anh chỉ có thể giải quyết một mình thôi!



- Ừm, đành vậy thôi, có chuyện gì cần em giúp thì cứ nói với em một tiếng nhé!



Phương Linh nói.



Diệp Lăng Phi nói chuyện xong với Phương Linh, hắn liền cầm điện thoại vào phòng tắm. Hắn ngâm mình trong bồn tắm, muốn thư giãn cơ thể đang mệt mỏi của hắn. Diệp Lăng Phi thấy người hắn có phần mệt nhọc, theo tố chất trong cơ thể, nếu thật sự hắn chỉ quan hệ với một cô gái thì không thể nào lại mệt thế này, Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng cảm thấy nhất định tối qua hắn đã làm ra một chuyện rất hoang đường.



Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng thấy loạn, đành gác chuyện này qua một bên đã. Hắn gọi điện thoại cho Dã Thú, hỏi xem Dã Thú đã điều tra chuyện của Sở Thiếu Lăng thế nào rồi.



Điện thoại không phải Dã Thú nhận mà là Lục Tuyết Hoa.



- A, giám đốc Diệp, anh ấy đang tắm, em đi gọi anh ấy liền!



Lục Tuyết Hoa vần chưa thay đổi được cách xưng hô của mình, cô vẫn quen gọi Diệp Lăng Phi và giám đốc Diệp.



Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại liền vọng lại tiếng của Dã Thú.



- Đại ca, xin lỗi anh, em vừa mới dậy, đang tắm chút!



Dã Thú liên miệng xin lỗi.



- Không sao!



Diệp Lăng Phi nói:



- Chuyện bảo cậu điều tra giờ thế nào rồi, điều tra ra tin của tên sát thủ đó chưa?



- Đại ca, chuyện này em đang định nói với đại ca, chỉ tại tối qua em và Lục Tuyết Hoa về muộn quá, em sợ quấy rầy đại ca nên mới không nói cho anh biết!



Dã Thú nói:



- Em điều tra ra hôm Sở Thiếu Lăng về có dẫn theo hai người nữa, nhưng, ngay sau hôm Sở Thiếu Lăng tới một ngày, còn có một người khác cùng từ Hồng Kong đến thành phố Vọng Hải.



Hơn nữa, tướng mạo người này khá giống với kẻ mà đại ca miêu tả, hôm nay em định đi điều tra cụ thể thông tin về người này.



- Thế hả?



Diệp Lăng Phi thấy Dã Thú nói như vậy, gật đầu đồng ý, nói:



- Cậu làm nhanh đi, anh muốn tìm thấy kẻ đó càng nhanh càng tốt!



- Đại ca, anh yên tâm, em và Dã Lang hôm nay sẽ dốc sức để làm chuyện này!



- Được, thế là tốt nhất!



Diệp Lăng Phi tắm xong, định đi tìm Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển, nhưng hắn lại nghĩ tới chuyện tối qua, liền cảm thấy nên đi tìm Tiêu Vũ Văn để hỏi cho rõ chuyện này.



Diệp Lăng Phi tự lái xe rời khỏi biệt thự, lao thẳng về khu phố nơi Tiêu Vũ Văn đang ở. Tiêu Vũ Văn không hề ở cùng Tiêu Triều Dương, mà cô sống một mình ở trong khu phố nhỏ được phong tỏa hoàn toàn. Tiêu Triều Dương làm như vậy để muốn Tiêu Vũ Văn tránh xa giới xã hội đen, không muốn Tiêu Vũ Văn có bất cứ quan hệ nào với bang xã hội đen.



Nhưng, Tiêu Vũ Văn sao có thể không dính dáng tới bang xã hội đen được chứ, chuyện này quá ngang bằng cổ tích rồi. Từ khi Tiêu Vũ Văn sinh ra, cô ấy đã được định sẵn có quan hệ dây mơ rễ má với giới xã hội đen rồi.



Diệp Lăng Phi lái con Mercedes trị giá bạc triệu tới trước cổng khu phố nhỏ, vậy mà bảo vệ ở đó lại trực tiếp cho thông hành. Điều này khiến Diệp Lăng Phi vô cùng nghi ngờ thông tin phong tỏa khu phố này.



Diệp Lăng Phi lái xe tới thẳng nhà của Tiêu Vũ Văn, nhìn ngay thấy con xe Ferrari màu trắng bạc đã đỗ ngay dưới nhà Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi vừa nhìn con Ferari màu trắng bạc đó, liền nhếch mép, lầm bầm nói:



- Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng chạm mặt nhau thế này!