Đô Thị Tàng Kiều

Chương 653 : Bố của đứa trẻ

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Diệp Lăng Phi không ngờ tới tìm Tiêu Vũ Văn lại có thể gặp Sở Thiếu Lăng ở đây. Theo Diệp Lăng Phi thấy, hắn và Sở Thiếu Lăng đúng là oan gia ngõ hẹp. Diệp Lăng Phi cho xe đỗ ngay cạnh con Ferrari của Sở Thiếu Lăng. Hắn vừa xuống xe, liền nhìn thấy hai thanh niên đứng dưới lầu của Tiêu Vũ Văn đang cảnh giác nhìn về hướng này.



Diệp Lăng Phi hướng về phía hai người đó vẫy vẫy tay, nói:



- Các cậu có biết tôi không?



- Biết, biết!



Hai người đó vừa nhìn Diệp Lăng Phi vẫy tay gọi bọn họ, liền vội vàng bước tới. Vừa cười vừa nói với Diệp Lăng Phi:



- Diệp tiên sinh, ngài cũng tới thăm tiểu thư của chúng tôi ạ!



- Hai cậu là bảo vệ của Tiêu Vũ Văn à?



Diệp Lăng Phi từ trên người rút ra bao thuốc, sau đó đưa cho mỗi người một điếu, hắn cũng rút ra một điếu. Một trong hai người kia vội vàng lấy bật lửa châm thuốc cho Diệp Lăng Phi.



- Vâng ạ!



Sau khi châm thuốc cho Diệp Lăng Phi xong, người đó liền nói. Hắn cũng châm thuốc cho mình, rồi cười nói:



- Chúng em phụng mệnh đường chủ, qua đây bảo vệ đại tiểu thư.



- Đường chủ của các cậu là ai?



- Tôn đường chủ ạ!



Người đó nói:



- Cũng là vị đường chủ duy nhất còn lại của bang Búa rìu!



Người này nói chuyện ý nghĩa rất sâu sa. Diệp Lăng Phi nghe xong, đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn, cười nói:



- Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi. Tôi cũng chẳng muốn lo chuyện của bang hội của các cậu làm gì. Chỉ có điều, có lúc tôi lại bắt buộc phải ra tay. Mong các huynh đệ lượng thứ cho điểm này. Sau mong các huynh đệ giúp đỡ nhiều. Tôi đây gan bé lắm!



Hai người đó nghe xong, trong lòng thầm nghĩ:



- Thôi ạ, chúng em không dám động tới anh đâu. Chúng em vẫn còn muốn sống. Giờ trong bang Búa rìu ai chẳng biết, Diệp Lăng Phi là người không nên động vào, ngay cả Long đầu chủ gặp người ta còn chẳng dám làm gì nữa là.



Hai người gật mạnh đầu, cũng không dám nói gì nữa. Diệp Lăng Phi hỏi:



- Có phải Sở Thiếu Lăng tới không?



- A, dạ vâng, vừa mới tới ạ!



Một trong hai người nói:



- Chỉ đến sớm so với ngài tầm mười phút gì đó thôi. Nếu không phải gan bọn em nhỏ thì bọn em đã không cho hắn lên. Nói thế nào đi nữa, hắn cũng là người của 3K. Nhỡ xảy ra chuyện gì, bọn em sợ gánh không nổi.



- À, ra là thế!



Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:



- Tôi đến tìm đại tiểu thư của các vị, các vị liệu có ngăn cản tôi không?



- Sao dám, sao dám ạ!



Hai người đó vội vàng nói.



- Diệp tiên sinh là khách quý của chúng tôi ấy chứ, à, không phải, mà là người đáng tin cậy nhất trong chúng tôi. Tôn đường chủ của chúng tôi đã dặn dò rồi, sau này chỉ cần người trong bang hội nhìn thấy Diệp tiên sinh, nhất định phải tôn kính. Thật ra, điều này không cần Tôn đường chủ dặn anh em trong lòng cũng tự hiểu cả.



- Ừm, không ngờ Tôn Hoành lại tận tình như vậy.



Diệp Lăng Phi cười nói. Hắn lắc lắc người, nói:



- Thế tôi không khách sáo nữa. Tôi lên thật đây!


- Tại anh?



Diệp Lăng Phi không hiểu nói:



- Em có nhầm không đó. Chuyện này liên quan gì tới anh chứ?



- Đương nhiên rồi!



Tiêu Vũ Văn nói:



- Đều tại anh không chịu giúp ông em. Em biết anh có khả năng giải quyết chuyện của bang Búa rìu. Anh cố ý không nhúng tay vào. Để ông em phải phiền não. Em cũng chẳng còn cách nào cả. Chỉ đành nhẫn nhịn tên khốn nạn kia. Chỉ là muốn thông qua mối quan hệ giữa em và Sở Thiếu Lăng để giảm tránh xung đột giữa hai bang hội. Diệp Lăng Phi, anh thấy bộ dạng em thế này có phải là tại anh không?



Diệp Lăng Phi nghe xong, bỗng cười phá lên. Nụ cười này của Diệp Lăng Phi khiến Tiêu Vũ Văn tửc giận phóng thẳng tia lửa đạn nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy ánh mắt này của Tiêu Vũ Văn, liền vội vàng khua khua tay, vừa cười vừa giải thích:



- Tiêu Vũ Văn, em đừng hiểu lầm. Anh không phải cười em ngốc. Mà là cười em ngốc tới mức đáng yêu!



- Đều như nhau cả thôi. Anh chính là cười em ngốc!



Tiêu Vũ Văn nói.



- Được, được, bộ dạng em thế này là tại anh. Anh không phủ nhận.



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Anh không nghĩ rằng một cô gái như em lại ngốc tới mức độ này. Anh luôn nghĩ em thông minh. Giờ anh mới biết thì ra mình lầm!



- Anh nói em ngốc chỗ nào hả. Em chỉ là không muốn nhìn thấy ông em phải lao tâm thôi. Em làm thế đều là vì ông em cả!



Tiêu Vũ Văn nói:



- Em vì bang hội mà hy sinh chính mình. Em có thể vì ông em mà chịu đựng tên khốn nạn Sở Thiếu Lăng kia. Diệp Lăng Phi, em đã nói rồi. Em nợ anh một ân tình. Nếu không phải em muốn trả nợ anh ân tình đó thì em đã sớm cùng với Sở Thiếu Lăng…!



Tiêu Vũ Văn tuy không nói hết nhưng Diệp Lăng Phi cùng đã hiểu rõ ý trong câu nói của Tiêu Vũ Văn rồi. Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:



- Tiêu Vũ Văn, em thật cứ nghĩ những gì mình làm là đúng thế hả? Chẳng lẽ em nghĩ quan hệ giữa em và Sở Thiếu Lăng tốt hơn thì hai bang hội cũng sẽ hòa hợp sao? Đúng là chuyện hài. Không nói đâu xa, chỉ riêng lần này đường chủ của bang Búa rìu bị sát hại, chẳng lẽ em không nghi ngờ qua đó là do người của bang 3K làm à?



- Không phải chứ!



Tiêu Vũ Văn nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy. Cô liền nín luôn khóc, đôi mắt đỏ hỏn, nhìn Diệp Lăng Phi, không tin nói:



- Sao có thể chứ, Sở Thiếu Lăng còn nói muốn xây dựng mối quan hệ giữa hai bang hội tốt đẹp hơn mà!



- Nói em ngốc, em còn không tin!



Diệp Lăng Phi lạnh hừm một tiếng, nói:



- Chuyện này mười phần chính là do bang hội 3K làm. Đương nhiên, trước khi không có chứng cứ gì, thì vẫn không thể khẳng định chắc chắn là do bang 3K làm. À, tiện đây hỏi em luôn, quan hệ giữa em và Sở Thiếu Lăng tiến triển tới đâu rồi?



Tiêu Vũ Văn nhìn Diệp Lăng Phi một cái, mở miệng nói:



- Liên quan gì tới anh chứ. Anh yên tâm. Em không để tên khốn nạn đó làm gì em đâu!



- Thế thì tốt. Anh chỉ lo nếu em để hắn “ăn” rồi. Đợi sau này mọi chuyện lộ ra kẻ đứng đằng sau giở trò là Sở Thiếu Lăng. Không biết em có tha thứ cho bố của đửa trẻ không?



Câu này của Diệp Lăng Phi hiển nhiên chọc Tiêu Vũ Văn tức điên lên. Cô nắm nắm đấm, lao thẳng về phía ngực Diệp Lăng Phi đấm mạnh một cái. Diệp Lăng Phi chợt né ra. Cười nói:



- Tiêu Vũ Văn, em làm gì thế hả? Anh chỉ nói đùa với em thôi mà. Đáng để em nổi giận thế không?



Tiêu Vũ Văn cắn chặt môi, nhìn thẳng Diệp Lăng Phi, miệng nói:



- Diệp Lăng Phi, anh là tên khốn nạn. Anh yên tâm. Dù em có con, thì cũng là con của anh. Em sẽ ôm con của anh tới nói cho Bạch Tình Đình biết. Đây là con của anh! Em xem anh giải quyết thế nào!



Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn nói câu này, sắc mặt liền tái đi, vội vàng hôi:



- Chẳng lẽ tối qua em và anh đã có quan hệ với nhau?