Đô Thị Tàng Kiều

Chương 654 : Em thấy yêu anh rồi đó!

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Tiêu Vũ Văn nghe thấy câu này của Diệp Lăng Phi. Cô cũng không thẳng thắn trả lời, mà chuyển luôn sang chủ đề khác:



- Diệp Lăng Phi, anh nói xem kẻ giở trò sau vụ này, ông của em có biết không?



- Em thấy thế nào?



Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Tiêu Vũ Văn, hắn nhìn Tiêu Vũ Văn, nói:



- Ông của em không giết Tống Thi, chứng tỏ đã có vấn đề rồi mà?



Tiêu Vũ Văn cắn chặt môi. Hai mắt cô đỏ ửng, mặt vẫn còn đọng lệ, nhìn Diệp Lăng Phi



- Thế chuyện này có phải do anh nhúng tay vào không?



- Câu này của em là có ý gì hả?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Em biết chuyện xảy ra tối hôm đó. Đương nhiên, em chỉ biết chuyện này từ chỗ Tôn Hoành thôi. Em biết tối hôm đó anh có tới gặp ông em. Nếu không phải do anh ngăn cản, em biết theo tính của ông em, chắc chắn không thể bỏ qua cho Tống Thi được!



- Coi là đúng đi. Anh cũng không muốn Tống Thi chết oan uổng!



Diệp Lăng Phi thở dài, nói:



- Chuyện này anh cũng không muốn tham dự vào làm gì. Chỉ là anh rất ghét có người dám chĩa súng vào anh. Anh muốn tự tay giết tên sát thủ đó. Em hiểu rồi chứ!



- Nói như thế, anh cũng đã nhúng tay vào chuyện này rồi!



Tiêu Vũ Văn nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:



- Anh đúng là tên khốn nạn. Rõ ràng đã nhúng tay vào chuyện này, thế mà lại giấu em, làm em phải chịu ấm ức lâu như vậy!



- Sao hả, liên quan gì tới anh chứ?



Diệp Lăng Phi nghe xong, vội vàng nói:



- Đó là chuyện của em. Nhỡ em thích Sở Thiếu Lăng thì sao?




Sở Thiếu Lăng cười nhạt nói với Diệp Lăng Phi:



- Còn về người mà Diệp tiên sinh gọi là Phó Hải kia, tôi trước giờ chưa hề nghe tới. Nếu Diệp tiên sinh không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi đây!



Diệp Lăng Phi nhìn Sở Thiếu Lăng rời đi. Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười gian xảo. Tiêu Vũ Văn ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi nên nhìn thấy nụ cười gian xảo này của hắn, cô khẽ cười nói:



- Em thấy có người trong lòng nhất định đang có âm mưu đen tối!



- Âm mưu đen tối?



Diệp Lăng Phi thu lại ánh mắt của mình. Ôm Tiêu Vũ Văn, cười nói:



- Em nói anh có âm mưu gì với Sở Thiếu Lăng nào?



- Anh nghĩ em sẽ nói gì nào?



Tiêu Vũ Văn khẽ động động cặp mông của cô, nghiêng người, tay phải ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, cười lạnh nói:



- Em không tin anh lại tốt như vậy. Mục đích của anh chẳng phải là muốn Sở Thiếu Lăng có hành động gì sao. Diệp Lăng Phi, giờ em mới hiểu, rốt cục anh đang tính toán gì. Thật ra, anh sớm đã biết khả năng Sở Thiếu Lăng chính là kẻ đứng đằng sau giật dây tất cả màn ám sát này, và tên sát thủ đó lại dưới sự chỉ đạo của Sở Thiếu Lăng. Anh muốn thông qua cách này để ép tên sát thủ đó phải lộ diện lần nữa. Nghĩ tới đây, em bỗng có một thắc mắc, có phải mục đích cứu Tống đường chủ không phải vì bang hội chúng em mà anh không muốn để Tống đường chủ chết. Tên sát thủ đó sẽ không lộ diện nữa. Có nghĩa là, anh sớm đã biết toàn bộ chuyện các đường chủ bị sát hại đều là cố ý muốn bang hội Búa rìu nội chiến!



Khóe miệng Diệp Lăng Phi luôn cười tươi. Nhưng khi hắn nghe xong những lời này của Tiêu Vũ Văn, bỗng gật đầu nói:



- Xem ra em không thật sự ngốc nhỉ, ngược lại, em rất thông minh đó.



- Anh đúng là tên khốn nạn.



Tiêu Vũ Văn mở miệng cắn lên vai Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi cau mày, tay phải ôm chặt lấy vai Tiêu Vũ Văn, ép cô phải buông miệng khỏi vai hắn, hỏi:



- Em làm gì thế hả?



- Em muốn anh luôn nhớ em!



Tiêu Vũ Văn thè lưỡi ra, liếm liếm bờ môi của mình. Tựa như đang thưởng thức vị máu của Diệp Lăng Phi. Sau đó, cô lại thật thà nói:



- Diệp Lăng Phi, em phát hiện ra mình có chút yêu anh rồi đó!