Đô Thị Tàng Kiều

Chương 655 : Lai lịch của Trình Quân

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Bỗng dưng lại chuốc lấy phiền phức lớn rồi. Diệp Lăng Phi cảm thấy mình thật sự vướng phải rắc rối lớn rồi. Tiểu nha đầu Tiêu Vũ Văn này nói gì mà yêu hắn rồi chứ. Diệp Lăng Phi cứ nghĩ tới phong cách hành sự của Tiêu Vũ Văn là lại thấy nếu hắn có chuyện gì mờ ám với Tiêu Vũ Vãn thì đúng sai lầm lớn nhất của cuộc đời hắn.



Trước sau gì Tiêu Vũ Văn cũng không chịu nói thật cho Diệp Lăng Phi biết liệu có phải tối qua cô và hắn có quan hệ với nhau không. Tiêu Vũ Văn chỉ đưa cho Diệp Lăng Phi một đáp án rất mơ hồ. Điều này khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy não mình như bị phũ sương mờ, mơ hồ chẳng hiểu thế nào. Nhưng, dù sao Diệp Lăng Phi cũng đạt được một câu trả lời từ miệng của Tiêu Vũ Văn, rằng đúng tối qua Tiêu Vũ Văn đã bỏ thuốc vào trong rượu. Thế nên mọi người tối qua mới điên cuồng như vậy.



Rời khỏi chỗ của Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi lái xe, định tới chỗ Chu Hân Mính. Nhưng vừa lái xe tới cổng khu nơi Tiêu Vũ Vãn ở, hắn liền nhận được điện thoại của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình nói cho Diệp Lăng Phi biết cô đã mua vé tàu lúc bốn giờ chiều. Cô muốn ngồi tàu hỏa rời thành phố Vọng Hải.



- Sao lại vội như vậy. Đình Đình, không phải em định ở tại thành phố Vọng Hải hai ngày nữa sao?



Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Vu Đình Đình, thấy Vu Đình Đình nói muốn đi, hắn cảm thấy Vu Đình Đình có chút gấp gáp. Lo tại mình không có thời gian ở bên cạnh Vu Đình Đình, khiến Vu Đình Đình muốn sớm rời khỏi thành phố Vọng Hải.



- Diệp đại ca, tối qua em nhận được điện thoại của nhà. Bà em bị bệnh nằm viện rồi. Em muốn sớm về nhà chăm bà!



Vu Đình Đình nói:



- Bà em rất thương em. Em lo bà có chuyện.



- Ra là chuyện đó à!



Diệp Lăng Phi biết Vu Đình Đình vội vàng rời khỏi thành phố Vọng Hải không phải do mình, nên mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lăng Phi nói với Vu Đình Đình:



- Đình Đình, thế này đi. Giờ anh sẽ tới biệt thự gặp em. Buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm, rồi chiều anh lái xe đưa em ra tàu!



Vu Đình Đình chầm chậm nói:



- Diệp đại ca, em lo nếu anh đưa em ra tàu sẽ làm nhỡ thời gian của anh.



Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng này của Vu Đình Đình thì thầm cười trộm, nói:



- Tiều nha đầu, rõ ràng muốn gặp anh lại còn lo sẽ làm mất thời gian của anh!



Diệp Lăng Phi nói qua điện thoại:



- Đình Đình yên tâm đi. Hôm nay anh sẽ dành phần lớn thời gian cho em!



Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu bên kia điện thoại Vu Đình Đình thở dài nhẹ nhõm, rất rõ, vừa nãy Vu Đình Đình sợ Diệp Lăng Phi nói không có thời gian. Giờ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói có đầy thời gian cho cô. Vu Đình Đình mới thở phào nhẹ nhõm.



Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình nói chuyện xong. Hắn liền chuyển hướng xe lao thẳng về biệt thự cạnh quảng trường Hải Tinh.



Đợi Diệp Lăng Phi đến tới biệt thự cảnh quảng trường Hải Tinh cũng đã sắp trưa rồi. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ hay là đưa Vu Đình Đình đi lượn một vòng rồi bốn giờ chiều đưa Vu Đình Đình ra tàu.



Do đó, Diệp Lăng Phi không hề lái xe vào biệt thự, mà dừng ngay tại cửa biệt thự. Gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, để Vu Đình Đình ra ngoài đi ăn cơm. Nhưng Vu Đình Đình hiển nhiên không muốn ra ngoài ăn cơm. Cô nói với Diệp Lăng Phi rằng cô đã làm xong cơm rồi. Buổi trưa ăn cơm ở nhà. Diệp Lăng Phi không muốn phá hòng; ý của Vu Đình Đình, hắn cũng không nói nhiều, lái xe vào trong biệt thự.



Lúc Diệp Lăng Phi bước vào biệt thự. Vu Đình Đình đang ở trong bếp bận rộn làm cơm. Chỉ thấy Vu Đình Đình thân mặc chiếc áo ngủ tơ tằm, hai dây mỏng manh, để lộ cánh tay trắng nõn của cô ra ngoài. Từ bộ đồ tựa trong suốt kia. Diệp Lăng Phi có thể nhìn thấy rõ trên cặp mông nõn nà của Vu Đình Đình có mặc chiếc quằn nhỏ màu hồng phấn đầy gợi tình.



Vu Đình Đình bận bịu trong bếp. Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa bếp, chăm chú nhìn chiếc quằn nhỏ màu hồng phấn đầy gợi tình kia của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình giật mình quay đầu lại, thấy ánh mắt Diệp Lăng Phi đang dán vào hạ bộ của cô. Mặt cô liền đò ửng lên, nhẹ nhàng nói:



- Em… em lần trước cùng chị Hiểu Uyển đi dạo mua, chị Hiểu Uyển cũng có một cái. Thôi, thôi nào Diệp đại ca, anh đừng nhìn người ta như thế chứ. Mau ra ngoài đi, em làm cũng sắp xong rồi!



Diệp Lăng Phi bị Vu Đình Đình đẩy ra ngoài. Hắn cười nói:



- Được thôi- Đình Đình, em cứ làm đi. Anh ra phòng khách xem phim chút. Nhớ làm xong cơm thì gọi anh nhé!



- Dạ, em biết rồi! Diệp đại ca, anh mau đi đi!



Vu Đình Đình giục nói.



Diệp Lăng Phi ra phòng khách, mở tivi xem. Hắn cầm chiếc điều khiển tivi rồi quay lại chiếc ghế sofa, ngồi xuống. Nhắn bừa một kênh chiếu phim xem. Diệp Lăng Phi không; thích xem phim, hắn cảm thấy những thứ trong phim giả thế nào ấy, chi là giờ không có việc gì làm nên Diệp Lăng Phi đành xem tivi mà thôi.



Kết quà. Diệp Lăng Phi ngồi xem ngồi xem, rồi nằm xuống ghế sofa ngủ luôn.



- Diệp đại ca, dậy ăn cơm thôi!



Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng nói dễ thương của Vu Đình Đình vọng bên tai, liền mở mắt dậy. Vừa ngồi dậy, liền dụi dụi mắt mình, nói:



- Tối qua anh ngũ không được tốt lắm, nãy xem phim nên ngủ quên mất!
- Tiểu Triệu, cậu đang làm gì thế, tối nay định trực ở đây sao?



Tiểu Triệu thấy Diệp Lăng Phi liền than khổ nói:



- Diệp đại ca, anh nói với đội trưởng Chu cho tụi em một tiếng đi. Cho bọn em về nhà ngủ giấc đi mà!



- Sao thế, chẳng lẽ tăng ca không tốt à?



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Có phải có người đang đợi ở nhà không!



Tiểu Triệu lộ vẻ mật thảm thương, nói:



- Diệp đại ca, anh đừng nói đùa với em nữa. Giờ em đến cả thời gian yêu đương cũng chẳng còn. Một ngày hai tư tiếng đều ở đây đợi lệnh, ít ra giờ còn được ở trong đồn cánh sát đó. Ai biết tối nay lại ở chỗ nào chứ!



- Câu này là ý gì hả?



Diệp Lăng Phi ngạc nhiên hôi.



- A, Diệp đại ca, em nói nhầm!



Tiểu Triệu biết mình đã lỡ lời, liền vội vàng nói:



- Diệp đại ca, anh mau đi xem đội trưởng Chu của tụi em đi. À, anh giúp em đưa hai hộp cơm này cho đội trưởng Chu giùm em với nhé!



Diệp Lăng Phi cũng biết hắn không phải là người của cục cảnh sát. Có những chuyện Tiểu Triệu không thể nói cho hắn được. Hắn cũng không muốn ép Tiểu Triệu. Chi đành cười nói:



- Được thôi, để tôi cầm vào cho!



- Dạ, Diệp đại ca, anh nhớ nói với đội trưởng Chu rằng không nên ôm hết mọi chuyện về mình, để tổ Trọng án lo cũng được mà!



Trước khi Diệp Lăng Phi bước vào, Tiểu Triệu không quên nhắc nhở Diệp Lăng Phi chuyện vụ án.



Diệp Lăng Phi đồng ý một tiếng, liền cầm hộp cơm bước vào cục cánh sát. Hắn bước thẳng tới trước phòng làm việc của Chu Hân Mính, thông qua rèm cửa nhìn vào trong, liền thấy Chu Hân Mính đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc.



Diệp Lăng Phi đầy cửa bước vào. Vừa cười vừa bước vào nói:



- Hân Mính, ăn cơm tối nào!



- Sao anh lại tới đây?



Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi tới. Cô đứng dậy, ngồi xuống ghế sofa.



Diệp Lăng Phi đặt hộp cơm trước mật Chu Hân Mính, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói:



- Chẳng phải là anh nhớ em nên mới tới thăm em sao!



- Anh nhất định có chuyện gì đó!



Chu Hân Mính cầm đũa lên, nói:



- Em còn chưa hiểu anh hay sao, bộ dạng này của anh chắc chắn là có chuyện muốn nói.



- Anh có chuyện thật, hơn nữa lại là chuyện về tên sát thủ đó.



Diệp Lăng Phi có ý khiêu khích Chu Hân Mính, nói:



- Có điều, anh còn có điều kiện nữa. Nào, thơm anh một cái nào, nếu không anh không nói đâu!



-Anh…!



Chu Hân Mính liếc nhìn cửa, thấy không có ai. Lao thẳng tới thơm lên má Diệp Lăng Phi một cái. Ngay lúc này, Tiểu Triệu lại xông thẳng vào. Tiểu Triệu vừa nhìn đã thấy môi Chu Hân Mính vừa mới rời khôi môi Diệp Lăng Phi.