Đô Thị Tàng Kiều

Chương 656 : Nụ cười của Bạch Tình Đình

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Tiểu Triệu cùng thật là, sớm không tới, muộn không tới, đợi đúng lúc Chu Hân Mính hôn Diệp Lăng Phi thì hắn mới xách hộp cơm trên tay lao thẳng vào phòng Chu Hân Mính. Lúc hắn nhìn thấy Chu Hân Mính hôn Diệp Lăng Phi, hắn đã muốn chạy ra nhưng không kịp nữa



Tiểu Triệu chi đành dày mặt, vờ như không nhìn thấy động tác hôn Diệp Lăng Phi lúc nãy của Chu Hân Mính. Hắn đặt hộp cơm lên bàn, cười nói:



- Diệp đại ca, chắc anh cũng chưa ăn nhỉ, ở đây em còn một suốt nữa, Diệp đại ca anh nhân lúc còn nóng ăn đi nhé!



- Thế sao được!



Diệp Lăng Phi cũng mặt dày không kém, không thấy ngại khi bị Tiểu Triệu nhìn thấy chuyện giữa hắn và Chu Hân Mính, còn nói:



- Tiểu Triệu, xuất này bao nhiêu, để tôi trả cậu.



- Thôi, thôi ạ, em vẫn còn có chuyện ở bên ngoài, em ra đây ạ!



Tiểu Triệu nói xong, vội vàng quay người, chạy thẳng ra ngoài. Lúc hắn rời khỏi phòng làm việc của Chu Hân Mính, còn cố ý chốt cửa phòng của Chu Hân Mính lại.



Đợi Tiểu Triệu vừa đi khỏi, Chu Hân Mính liền hờn dỗi nói với Diệp Lăng Phi:



- Đều tại anh cả, anh nói xem không có việc gì thì tới đây làm gì chứ, giờ thì hay rồi, để Tiểu Triệu nhìn thấy rồi, nếu Tiểu Triệu đi nói linh tinh thì sau này em còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa!



Hân Mính, đừng làm mọi chuyện nghiêm trọng nên như thế. Chúng ta đều đã ** cả rồi, còn có chuyện gì phải sợ nữa chứ!



Diệp Lăng Phi chẳng hề để ý chút nào, mở hộp cơm ra, cầm đũa lên nói:



- Trời đất, cá thơm thịt ngon, cảnh sát các em cũng xa hoa quá nhỉ, chỗ cơm này cũng phải mười lăm đồng đó nhỉ, anh trước giờ chưa ăn qua hộp cơm nào mười lăm đồng thế này đâu!



- Đúng rồi, anh đều đi nhà hàng khách sạn ăn cơm, một bữa cũng khoảng tám chín mươi đồng thôi mà, cảnh sát chúng em đâu dám nhiều tiền thế mà so với anh.



Chu Hân Mính cố tình đấu khẩu vói Diệp Lăng Phi.



- Hân Mính, em đừng nói những lời như thế nữa, tiền của anh không phải để cho phụ nữ các em tiêu sao.



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay ôm lấy eo Chu Hân Mính, nói:



- Hân Mính à, tiền của anh không phải tiền của em chắc, em nói có phải không?



Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi ôm eo, liền giãy dụa mấy cái, càng bị Diệp Lăng Phi ôm chặt hơn. Chu Hân Mính cùng không cưỡng lại làm sì nữa. Cô lắc lắc cập mông của mình, ngồi sát trên người Diệp Lăng Phi. Tay phải cầm đũa, nói vói Diệp Lăng Phi:



- Nãy anh bão có chuyện muốn nói với em mà, rốt cục là có chuyện sì thế?



- À, em xem, trí nhớ của anh tồi thật đó, suýt nữa quên mất chuyện chính.



Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính nói:



- Hân Mính, em nhớ anh có nhắc qua với em về tên sát thủ kia không?


Chu Hân Mính đầu cũng không buồn ngáng lên nhìn Diệp Lăng Phi, mắt dán vào màn hình máy tính nói:



- Phần của em anh cũng ăn luôn đi, giờ em phải bố trí lại công việc mới được!



- Vội aì chứ, ăn cơm đã nào, cũng không phải nhọc tới mức đó đâu!



Diệp Lăng Phi nói xong liền bước tới bên Chu Hân Mính, sau một hồi nịnh nọt, ôm ấp mới đưa Chu Hân Mính quay lại bàn ăn được. Chu Hân Mính ăn rất nhanh, ào cái đã ăn xong, cô đặt hộp cơm xuống, nói:



- Xong rồi, em ăn xong rồi!



- Anh cũng ăn no rồi!



Diệp Lăng Phi đặt đũa xuống, nói:



- Hân Mính, có cần anh ở bên em không?



- Thôi, không cần đâu, tối nay khả năng em phải tăng ca, có thể mấy ngày nữa em cũng không thể rời sở cảnh sát được, tối nay anh không cần phải ở đây đâu, anh tới thâm Tình Đình đi.



Chu Hân Mính nói.



- Được, lát nữa anh sẽ tới tập đoàn Quốc tế Thế ki tìm Tình Đình, ừm, không biết Tình Đình sẽ đối vói anh thế nào đây?



Diệp Lăng Phi có chút lo lắng nói:



- Anh sợ Tình Đình sẽ tức giận lắm!



- Mặt anh dày như vậy, còn sợ Tình Đình giận gì chứ, anh đừng có ở đây mà Lăng Phí thời gian nữa, nhanh tới tập đoàn Quốc tế Thế kỉ nịnh Tình Đình đi.



Chu Hân Mính vừa nói vừa đẩy thằng Diệp Lăng Phi ra khỏi văn phòng, ngay sau đó cô liền đóng sầm cửa lại.



Diệp Lăng Phi bất lực lắc lắc đầu, xoay người bước ra phía cửa sở cảnh sát. Kết quả vừa tới đại sảnh, liền



Gặp ngay Tiểu Triệu, Tiểu Triệu vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi liền nói:



- Diệp đại ca, anh phải đi rồi ạ!



-Ừm!



Diệp Lăng Phi trả lời nói.



- Diệp đại ca, em không nhìn thấy đâu, rất hoan nghênh anh lại tới đây!



Tiểu Triệu bỗng dưng thốt ra câu này khiến Diệp Lăng Phi giật mình, ngay sau đó lại cười bước đi.



Diệp Lăng Phi lái xe tới tìm Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, hắn nên nói chuyện với Tình Đình. Dù sao ít nhất cùng nên hỏi rõ sáng nay đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi cho xe dừng tại bãi đỗ xe của tập đoàn Quốc tế Thế ki, xuống xe, vừa bước tới cửa đại sành của tập đoàn Quốc tế Thế ki, hắn liền nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc trang phục công sở xinh đẹp đang đứng cùng một thanh niên rất anh tuấn bước ra. Bạch Tình Đình nở nụ cười rất tươi, thi thoảng lại quay sang min cười với người thanh niên đó. Nụ cười này khiến Diệp Lăng Phi có chút ghen tức, Diệp Lăng Phi giờ mới biết, hắn luôn để ý chuyện Bạch Tình Đình quá thân thiết vói người đàn ông khác.