Đô Thị Tàng Kiều
Chương 661 : Chu Hân Mính nổi giận
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Liền ở dưới lầu chờ Diệp Lăng Phi, Trương Vân đã lau đi máu bên khóe miệng, má trái có chút sưng đỏ. Thấy Diệp Lăng Phi đi xuống, Trương Vân vội vàng tiến lên, nói:
- Diệp tiên sinh, tiền kia…
Diệp Lăng Phi khoát tay chặn lại, nói:
- Không nên nghĩ đến tiền kia, chuyện này dừng ở đây, không nên nhắc lại!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi về phía chiếc xe của mình, hắn mở cửa xe, xoay người lại nhìn thấy Trương Vân còn đứng ở cửa không nhúc nhích, Diệp Lăng Phi hô:
- Qua đây, lên xe!
- Được!
Trương Vân vội vàng chạy tới, nàng đến bên kia, đứng ở trước cửa xe, do dự.
Diệp Lăng Phi lên xe, đẩy cửa xe bên kia ra, để Trương Vân ngồi vào ghế lái phụ.
Diệp Lăng Phi buộc dây an toàn, ý bảo Trương Vân cũng buộc dây an toàn. Sau đó, khởi động xe. Trương Vân vẫn không dám hỏi Diệp Lãng Phi muốn đi đâu, nàng chi ngồi yên lặng.
Diệp Lăng Phi lái xe đến một hiệu thuốc, xuống xe, đi vào trong, không lâu sau, trở về xe. Đem thuốc cầm trong tay đưa cho Trương Vân, nói:
- Trước bôi chút thuốc đã, à, trưa muốn ăn chút gì không.
- Không cần, không cần, tôi về nhà là ổn thôi!
Trương Vân liên tục xua tay, nói:
- Diệp tiên sinh, vốn tôi thiếu tiền của anh còn chưa trà, hiện tại lại thiếu anh tám mươi vạn, tôi không biết làm sao để trả anh đây.
- Tôi đã nói rồi, tiền không phải vấn đề!
Diệp Lăng Phi Trương Vân xua tay, nói:
- Cô không nên lo lắng chuyện tiền, tôi cũng đã nói, tiền kia đều là đưa cho cô, không cần cô trả, là cô kiên trì muốn trá, về phần tám mươi vạn này, cũng không phải tiền của tôi, tôi không cần, Trương Vân, nói chung, sau này không cho cô nói chuyện tiền với tôi. Như vậy đi, tôi dẫn cô đi ăn chút gì đã, đã sấp đến buổi trưa, tôi cũng đói, coi như cô đi ăn cùng tôi.
Trương Vân không dám nói tiếp nữa, yên lặng gật đầu.
Diệp Lăng Phi đến một nhà hàng đẳng cấp rất cao, hắn đem xe đỗ ở cửa nhà hàng, gọi Trương Vàn xuống xe. Trương Vàn mặc quần áo khi công tác, có vẻ có chút bấn, nàng đứng ở cửa nhà hàng này, không dám đi vào.
Diệp Lăng Phi nhìn ra Trương Vân lo lắng, hắn đưa tay kéo tay Trương Vân, nói:
- Đi thôi, có tôi ở đây sợ cái gì. Lại nói, chúng ta là tới ăn cơm, đầu năm nay, chỉ cần trả tiền là được, nhà hàng này nếu như dám lấy mất chó nhìn người, tôi phá nát nhà hàng này.
Trương Vân vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, vội vàng nói:
- Tiên sinh, không nên như vậy, hay là chúng ta sang một nhà hàng khác đi, tôi biết ở chỗ tôi có một nhà hàng rất tốt, cũng rất tiện nghi.
Trương Vân vừa mới nói xong, bỗng nhiên ý thức được Diệp Lăng Phi cùng mình không giống với, nhà hàng kia rất dơ có lẽ Diệp Lăng Phi ở đó ăn không trôi. Kỳ thực, Trương Vân cũng không thích nơi đó, tuy nói Trương Vân không có nhiều tiền, thế nhưng nàng vẫn còn rất thích sạch sẽ, chỉ là hiện tại không có bao nhiêu tiền, cũng chỉ có thế bị ép ăn cơm ở nơi đó.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Vân nói rồi đột nhiên không nói, hắn cười nói:
- Được rồi, vào trong rồi hãy nói, hôm nay ăn ở chỗ này, nhanh lên một chút lấp đầy bụng là trọng yếu nhất, bây giờ tôi cảm giác rất đói rồi!
Trương Vân đành phải theo Diệp Lăng Phi đi vào nhà hàng này, kỳ thực, cho dù nhân viên nhà hàng thấy trang phục của Trương Vân không được tốt lắm, cũng không dám nói Trương Vân. Chiếc Audi giá trị trăm vạn của Diệp Lăng Phi ở ngoài đã có thẻ nói rõ Diệp Lăng Phi không phải nhân vật đơn giản, chi sợ cho dù Diệp Lăng Phi dẫn theo một tên khất cái đến, nhàn viên nhà hàng này cũng không dám nói gì.
Diệp Lăng Phi chọn ba món ăn, vốn là Diệp Lãng Phi đế Trương Vân gọi món ăn, nhưng Trương Vân lại không chịu gọi, Diệp Lãng Phi đành phải tự mình gọi món ăn. Chờ khi mang món ăn lên, Diệp Lãng Phi mòi Trương Vân ăn.
- Trương Vân, bây giờ cô làm thế nào
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Lão đại, tên hỗn đàn kia bị em giết chết. Tiểu tử này rất giáo hoạt, thân thủ cũng không tệ, em và Dã Lang thực sự không thể bất sống, chi đành giết chết tên hồn đàn đó!
- Giết chết?
Diệp Lăng Phi vừa nghe, hơi thở dài, nói:
- Được rồi, cứ như vậy đi, mày và Dã Lang đem thi thể tìm một chỗ xử lý!
- Được!
Dã Thú đáp ứng nói.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú nói chuyện điện thoại xong, lại gọi điện thoại cho Chu Hân Mính.
- Hân Mính, xin lỗi, tên hỗn đản kia chết rồi!
Diệp Lăng Phi xin lỗi nói.
- Chết rồi?
Chu Hân Mính vừa nghe, ngữ khí có chút không vui chất vấn:
- Làm sao lại chết, có phải anh giết không?
- Không phải anh, là tiểu tử kia phản kháng, bị đánh chết!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính đầu kia trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên, Chu Hân Mính chậm rãi nói:
-Em muốn xem thi thể tên kia!
- Xử lý xong rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính vừa nghe, ngữ khí kích động, nói:
- Diệp Lăng Phi, có phải anh cố ỷ gạt em hay không, anh có biết để tìm tên này chúng em hao tốn bao nhiêu thời gian, bây giờ lại bị anh đánh chết. Diệp Lăng Phi, anh không biết giết người là phạm pháp sao, tại sao anh có thể tùy tiện tiện giết người vậy.
- Hân Mính, anh không giết người!
Diệp Lăng Phi bình thản nói,
- Anh mới vừa nói rồi, tên kia trong khi phản kháng bị đánh chết. Hân Mính, anh biết em rất tức giận, thế nhưng em nên biết, đó cũng không phải lỗi của anh, mà là người đội cánh sát các em không có bản lĩnh.
- Diệp Lăng Phi, em hỏi anh, anh biết rất rõ ràng tên sát thủ kia sẽ đi giết Phó Hải, vì sao không nói cho em?
Chu Hân Mính hiến nhiên nổi giận, ngữ khí bất thiện chất vấn Diệp Lăng Phi nói:
- Có phái anh đã sớm muốn giết chết tên sát thủ kia không?
- Anh không phủ nhận!
Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp Lăng Phi, anh là đồ hỗn đản, anh gạt em đem tin tức nói cho anh biết, em hận anh, không bao giờ muốn gặp anh nữa.
Chu Hân Mính nói xong liền cúp điện thoại.