Đô Thị Tàng Kiều

Chương 662 : Suy nghĩ của Chu Hân Mính

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Hân Mính cúp điện thoại. Khi Diệp Lăng Phi gọi lại, Chu Hân Mính vẫn không nghe điện thoại. Diệp Lăng Phi thở dài, thầm nghĩ:



- Chu Hân Mính tính tình rất bạo a!



Diệp Lăng Phi thấy mình gọi lại Chu Hân Mính không nghe điện thoại, đành thôi không gọi nữa. Hắn ngồi ở trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình, chờ Bạch Tình Đình quay lại.



Bạch Tình Đình họp xong mới vừa đi tới trước cửa phòng làm việc của mình. Thư ký của Bạch Tình Đình liền nhẹ giọng nói:



- Tổng giám đốc, Diệp tiên sinh ở phòng làm việc chờ chị.



Bạch Tình Đình biết Diệp Lăng Phi sẽ đến. Nàng gật nhẹ đầu. Đẩy cửa phòng làm việc của mình ra. Đã thấy Diệp Lăng Phi ghé vào trên bàn làm việc, đang ngủ. Tư thế Diệp Lăng Phi ngủ cực kỳ xấu xí, chỉ thấy Diệp Lăng Phi ghé vào trên bàn, miệng hơi há ra, nước miếng cũng chảy ra.



Bạch Tình Đình cước bộ rất nhẹ nhàng. Nàng sợ đánh thức Diệp Lăng Phi. Đem tài liệu trong tay đặt ở một bên bàn công tác. Tận khả năng không quấy nhiễu Diệp Lăng Phi. Tuy rằng Tình Đình rất nhẹ nhàng. Thế nhưng vẫn làm tỉnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt. Hỏi:



- Tình Đình, bây giờ mấy giờ rồi.



-5h15!



Bạch Tình Đình nói.



- Không nghĩ tới anh ngủ lâu vậy!



Lăng Phi xoa mắt, nói:



- Bà xã, họp xong rồi à?



- Ừ!



Bạch Tình Đình thu dọn đồ đạc, nói:



- Ông xã bây giờ chúng ta trở về sao?



Lăng Phi đứng lên, tay phải đặt trên mông Bạch Tình Đình, cười nói:



- Bà xã. Không nên gấp gáp. Anh có chút việc muốn nói với em!



- Chuyện gì?



Bạch Tình Đình ngồi trên ghế, nhìn Diệp Lăng Phi. Nói:




Nói tới đây, Chu Hân Mính quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi đang đứng bên xe hút thuốc. Lại quay đầu nhìn Bạch Tình Đình nói:



- Tình Đình. Mình vốn là không nên xuất hiện trong cuộc sống của bạn và Diệp Lăng Phi. Mình biết lúc trước mình đã làm một ít chuyện ngu xuẩn. Chuyện này đã từng làm thương tổn bạn. Là bạn đã tha thứ cho mình. Để mình và bạn cùng nhau chia sẻ Lăng Phi. Thế nhưng mình vẫn cảm thấy hoang đường. Tình Đình, mình cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nói chung mình cảm thấy đầu óc của mình rất loạn. Rất loạn. Cái loại cảm giác này không nói ra được.



Bạch Tình Đình tỏ ra rất bình tĩnh, nghe Chu Hân Mính nói. Sau khi Chu Hân Mính nói xong, Bạch Tình Đình bỗng nhiên thở dài. Nói:



- Hân Mính. Có phải bạn cảm giác bạn cứ như vậy theo Diệp Lăng Phi rất ủy khuất hay không. Vô danh vô phận. Hơn nữa cha bạn còn là thị trưởng. Chuyện này một khi truyền đi. Nhất định sẽ làm cho người khác ngồi lê đôi mách.



Chu Hân Mính không có thừa nhận. Cũng không có phủ nhận. Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình. Nói:



- Tình Đình, bạn biết bây giờ người trong đội cảnh sát nói mình thế nào không. Bọn họ đều cho rằng mình và Diệp Lăng Phi là tình nhân.



Bạch Tình Đình đương nhiên có thể tưởng tượng Hân Mính thừa thụ áp lực lớn thế nào. Ở xã hội này sợ nhất chính là người ta ngồi lê đôi mách ở sau lưng. Như vậy chỉ cần là ánh mắt người khác nhìn ngươi cũng có thể đè chết ngươi. Bạch Tình Đình đưa tay phải ra. Ôm thắt lưng Chu Hân Mính. Nàng nói:



- Hân Mính. Chúng ta là chị em tốt. Mình đã nói rồi. Diệp Lăng Phi là của hai người chúng ta. Tuy rằng mình biết. Gần đây sinh ra một vài chuyện làm mình có chút không biết làm sao. Thế nhưng mình tin tưởng việc này sẽ trôi qua.



Nói tới chỗ này, ngữ khí Bạch Tình Đình bỗng nhiên dừng một chút. Ngay sau đó nói:



- Kỳ thực, hiện tại mình cũng không biết làm sao. Hân Mính. Bạn nói chuyện ngày đó là thế nào?



Chu Hân Mính nói:



- Mình không ngờ, trở về khi sáng sớm, thấy tất cả mọi người rất kỳ quái. Chuyện cụ thể mình cũng không rõ ràng lắm.



- Mình cũng không rõ ràng lắm, chỉ là mình biết khi mình tỉnh lại. Mình đã nằm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi!



Bạch Tình Đình nói tới chỗ này. Ngữ khí chần chờ. Nàng quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi một chút. Lại chuyển sang phía Chu Hân Mính. Nói:



- Hân Mính, khi mình tĩnh lại còn thấy Trương Lộ Tuyết cũng trần truồng nằm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi.



Chu Hân Mính há hốc miệng. Hiển nhiên chuyện này ngoài dự liệu của Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính không nói gì. Bạch Tình Đình khẽ thở dài một cái. Nói:



- Thành thật mà nói. Mình cũng không biết phải làm gì. Lẽ nào mình thực sự phải bỏ Diệp Lăng Phi? Không. Mình sẽ không như vậy. Mình yêu Diệp Lăng Phi. Cho nên sẽ không buông tha cho Diệp Lăng Phi. Hân Mính. Mình tin tưởng bây giờ bạn khổ não cũng là như thế. Cho tới nay bạn vẫn cho rằng Diệp Lăng Phi thuộc về mình. Kỳ thực bạn sai rồi. Diệp Lăng Phi là thuộc về hai chúng ta, Hân Mính. Bạn nên thay đổi tính cách của mình. Không nên nhân từ với Diệp Lăng Phi!



Chu Hân Mính nghe xong. Há to miệng. Nửa ngày mới lên tiếng:



- Tình Đình. Mình không làm được.