Đô Thị Tàng Kiều
Chương 667 : Ta sẽ là ác mộng của ngươi
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Vu Uy nằm ở trên giường bệnh. Mặt hoi sưng lên. Nhưng ngoài ra Vu Uy cũng không bị gì nữa. Vừa nhìn Vu Uy hình dạng này. Đã biết Vu Uy cố ý đòi tiền bạn trai Trần Thiến mà thôi.
Người khác đi thăm bệnh nhân hẳn là mang hoa quả đường sữa các loại gì đó nhung Diệp Lăng Phi không chỉ không mang cái gì. Ngược lại vừa đi vào trong phòng bệnh. Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường Vu Uy. Đưa tay lấy một quả táo trên tủ đầu giường bệnh. Lấy tay lau lau, răng rắc một tiếng, liền cắn một miếng lớn. Diệp Lăng Phi vừa ăn táo vừa nói:
- Vu quản lí ông bị sao vậy. Dang yên lành lại chạy đến bệnh viện. Hai ngày nay tôi không tới công ty. Cũng không biết chuyện này. Nếu như tôi biết ông nằm viện. Sớm đã ghé thăm ông một chút.
Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này. Đem quả táo đã bị cắn một miếng lớn quơ quơ trước mặt Vu Uy oán giận nói:
- Vu quản lí. Ai mua quả táo chua vậy, nói cho kẻ mau táo kia. Lần sau cũng không thể ham rẻ. Đừng mua loại táo còn chưa chúi này. Nếu không sau này tôi đến thăm Vu quản lí thế nào chứ. Chua chết mất. Ản không nổi nữa.
Diệp Lăng Phi nói rồi đem quả táo ném lên trên tủ đầu giường, vỗ hai tay. Nhìn Vu Uy.
Vu Uy thấy Diệp Lăng Phi như vậy. Trong lòng mắng thầm: "Con mẹ nó ngươi là tới thăm ta sao, ta còn nghĩ là ngươi tới chỗ ta ăn đồ của ta đó."
Vu Uy vừa nhận được điện thoại của giám đốc bộ phận phòng bồi thường bảo hiểm. Hắn quan hệ với giám đốc bộ phận kia không tệ. Nghe nói Diệp Lăng Phi chạy đến phòng bồi thường làm loạn. Vu Uy trong lòng càng khó chịu.
Vu Uy vốn là không ưa Diệp Lăng Phi này. Thậm chí còn có chút chán ghét. Nếu như có thể tìm được lý do thích hợp trực tiếp đuổi Diệp Lăng Phi khôi công ty bảo hiểm Dân An. Vu Uy đã sớm cho Diệp Lăng Phi ròi khỏi công ty bảo hiểm Dân An. Lần này hắn nhận được điện thoại của giám đốc bộ phận phòng bồi thường xong. Trong lòng mừng thầm. Cuối cùng cũng có một cái cớ thích hợp đuổi Diệp Lăng Phi đi rồi.
Vu Uy đã vỗ ngực đảm bảo. Hai ngày nữa hắn quay về phòng. Lập tức sẽ khai trừ Lăng Phi.
Vu Uy vừa mới cúp máy. Trong lòng đang tính toán chuyện này thì Diệp Lăng Phi liền xuất hiện. Vu Uy này rất tham tài. Nếu như Diệp Lăng Phi biếu xén gì đó Vu Uy còn có thể suy nghĩ thay đối ý định của minh. Nhung đâu nghĩ đến Diệp Lăng Phi vào là ngồi ở bên giường ăn. Vu Uy vừa nhìn Diệp Lăng Phi ăn đồ của minh. Trong lòng liền hạ quyết tâm. Nhất định phải đuối Diệp Lăng Phi khỏi phòng mình.
Vu Uy quay sang phía Diệp Lăng Phi. Hắn nói hơi có chút khó khăn - mặt của hắn bị sưng lên, vừa nói liền cảm giác trên mặt rát như bị lửa thiêu vậy.
- Diệp Lăng Phi, đây là cậu đến thăm tôi sao?
Vu Uy hỏi.
- Đương nhiên là tới thăm ông.
Diệp Lăng Phi nói
- Tôi nghe nói ông bị người ta đánh tôi liền đến ngay, ông không biết con người của tôi rất quan tâm đến lãnh đạo sao. Cho nên phải sang đây xem quản lí thế nào.
Vu Uy vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy trong lòng còn cảm giác dễ chịu một chút. Trong lòng nghĩ thầm: "Hừ. Tên kia cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe."
Vu Uy trong lòng vừa mới nghĩ tới đây. Chọt nghe Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Tôi nghĩ nếu như Vu quản lí bị trọng thương mà không được điều trị tốt. Tôi có thể giúp đỡ Vu quản lí tìm một cửa hàng bán quan tài. Tôi có một người bạn làm nghề này, tôi có thể bảo bạn tôi giảm giá 2 phần cho ông. A... Vu quản lí, ông làm gì trừng mắt nhìn tôi lẽ nào ông cảm thấy giá tiền này cao. Nghĩ cũng đúng, ông là lãnh đạo của tôi, nói thế nào cũng không thể lấy tám phần (80%). Được. Tôi sẽ bảo bạn tôi lấy ông năm phần thôi. Như vậy ông hài lòng chưa.
Vu Uy thiếu chút nữa bị Diệp Lăng Phi chọc giận đến đứt hơi. Mắt trơn trắng lên. Tay phải liên tục vuốt ngực, sắc mặt đỏ lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn Vu Uy như vậy, vội vàng đứng lên. Vẻ mặt thân thiết, nói:
- Vu quản lý, ông sao vậy. Có phải cảm thấy khó thở hay không. Lẽ nào ông đang hấp hối, nếu chết sớm như vậy không được đâu. Chí ít trước khi chết. Cũng phải đem sọ tiết kiệm và mật mã ngân hàng của ông giao cho tôi đã. Vu quản lí. Tôi không thé cứ đé ông chết như vậy được.
Diệp Lăng Phi nói rồi đi tới bên giường. Hai tay đặt ỡ trên ngực Vu Uy. Dùng sức ấn xuống, nói:
- Vu quản lí. Cảm thấy thế nào. Cảm thấy khỏe hơn chưa?
Vu Uy trong lòng hận không thể lấy dao giết Diệp Lăng Phi, vốn hắn chỉ là bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận nhất thời khó thở. Kết quả bị Diệp Lăng Phi đề xuống. Vu Uy liền cảm thấy trước mắt minh một mảnh tối đen. Thiếu chút không thở nổi.
Một lúc lâu sau. Vu Uy mới thở được bình thường, sắc mặt hắn đõ lên. Liên tục ho khan vài tiếng. Vu Uy trừng mắt với Diệp Lăng Phi quát:
- Cậu làm gì. Có phải cậu muốn giết ta không?
Diệp Lăng Phi vẻ mặt vô tội. Hiển nhiên rất ủy khuất nói:
Lăng Phi hỏi.
- Phòng chờ bệnh viện. Người của chúng ta đă bao vây người của 3K. Tồi đã đem chuyện này nói cho long đầu. Long đầu nói lần không thể thả 3K. Long đầu còn bảo tôi đa tạ anh. Đang lo không có cớ đánh 3K. Vừa lúc Diệp tiên sinh cho chúng ta cơ hội này.
- Chút lòng thành mà thồi. À. Tôi có một chuyện. Tên Tam Pháo kia giữ lại cho tôi. Tồi có việc với hắn.
Diệp Lăng Phi nói.
- Sở Thiếu Lăng tên hỗn đản này lần trước dám phái người ám sát tồi. Lần này tôi sẽ mang theo người của hắn đi tìm hẳn tính sồ. Sờ Thiếu Lăng hỗn đản này rốt cuộc có mặc kệ không đây. Thế nào, có hửng thú đi với tôi không.
Tồn Hoành vừa nghe. Cười nói:
- Chúng tôi tất nhiên muốn đi, làm gì mà không dám đi chứ. Lằn này đến nhìn bộ mặt bọn 3K một cái. Mẹ kiếp. Làm chúng ta mất đi mấy đường chủ. Lằn này. Cũng muốn đường chủ 3K phải chết.
- Xem anh nói kìa. Tồi là người đứng đắn. Chuyện của các anh không liên quan đến tôi. Tôi chỉ tìm Sờ Thiếu Lăng lấy một câu trà lời, vốn tồi thật không ngờ sẽ có cơ hội này.
Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này. Nhìn Vu Uy ngồi ở trên giường sắc trắng bệch cười lạnh
- Nhờ có một tên ngốc quen biết người của 3K, ừ. không sai. Nhanh chóng giải quyết những người này. Nếu cảnh sát tới tồi cũng có thể giúp các anh làm nhân chứng.
- Giám đốc Diệp. Anh yên tâm. Chúng tôi xử lý chuyện này rất quen tay. Cho dù bị cảnh sát bắt. Cùng lắm thì chúng ta tống những người này vào, chẳng có gì đặc biệt.
Diệp Lăng Phi cười cười. không nói gì với Tôn Hoành. Hắn cúp điện thoại. Đi tới bên giường Vu Uy. Nhìn Vu Uy đã há hốc mồm. Cười lạnh nói:
- Vu quản lí. Ta dẫn ông đi xem kịch hay, cho ông xem một màn kịch mà khả năng cả đời này ông cũng chưa từng xem qua. Ta đảm bảo sẽ làm ông cả đời khó quên.
- Mày... mày là ai?
Vu Uy thẳng đến lúc này mới phản ứng lại. Hắn ý thức được Diệp Lăng Phi là một người mà mình căn bản không thể trêu vào.
- Ta là Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- về phần lai lịch của ta. Ta chỉ có thể nói ông nên biết càng ít càng tốt. ông chỉ cần nhớ. Ta là ác mộng của ông là được.
Diệp Lăng Phi mạnh mẽ kéo Vu Uy đi ra khỏi phòng bệnh. Vào thang máy đi xuống tầng một. Chờ cửa thang máy vừa mờ. Vu Uy liền thấy tràng cảnh ở phòng chờ tầng 1. Hắn khó khăn hít một hơi.
Chỉ thấy từ phòng chờ tầng 1 cho đến ngoài cửa lớn bệnh viện. Tất cả đều là vết máu. Có tên cả người vẫn đang chảy máu, nằm trong vũng máu, mấy ngón tay bị chém đứt.
Ở bên ngoài cửa chính. Năm sáu chục thanh niên tay cầm khảm đao chạy ra phía ngoài. Trong đó hai gã thanh niên kéo một tên máu me đầy người đi ra khỏi cửa chính bệnh viện. Lên chiếc xe chờ sẵn bên ngoài.
những người này động tác vô cùng gọn gàng. Chém người người xong lập tức rút lui.
Diệp Lăng Phi kéo Vu Uy đi ra thang máy. Nhìn Vu Uy không ngừng nồn mửa. Diệp Lăng Phi cố ý đê Vu Uy đến gần một vũng máu. Hắn già bộ giọng kỳ quái nói:
- Vu quản lí, sao có nhiều người nằm ở đây vậy. ông xem những người này cả người đều là máu. Ta thấy cho dù cứu sống được. Cũng bị tàn phế. Thật đáng thương. Tuổi còn trẻ đă biến thành tàn phế. Haiz. Vu Uy, ông cẩn thận một chút. Ông dẫm lên ngón tay người ta kìa. Tuy nói ngón tay người ta bị chém đứt. Vạn nhất người ta còn muốn nối thì sao. ông nói có đúng không?
Vu Uy lúc này đã không nói ra lời. Hắn chỉ còn có thể nôn mửa. Diệp Lăng Phi vẫn kéo Vu Uy đến ngoài cửa lớn. Hắn buông tay ra. Vu Uy thoáng cái tê liệt ngã xuống bậc cửa.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Uy bộ dáng kia. Cười lạnh nói:
- Vu quản lí, bây giờ biết cái gì gọi là xã hội đen chân chính rồi hả, nghĩ rằng ông quen biết đám người này thì có thể muốn làm gì thì làm sao. Ta cho ông biết, hôm nay ta chỉ là cho ông một chút giáo huấn. Nếu như sau này đề ta nhìn thấy ông nữa. Ta cũng sẽ không dễ nói chuyên như vậy đâu. À. Thuận tiện nhắc nhờ một câu. Sau này không cằn phải đến công ty bảo hiểm Dân An làm nữa. Ta thấy ông nhanh chóng viết đơn từ chức thì hơn. Ta không muốn thấy ông ở công ty bảo hiểm Dân An, về phần khi ông về nhà. Vợ ông sẽ đối phó ông thế nào. Vậy sẽ là chuyện của ông. Nhớ kỹ. Gặp phải ta là bất hạnh lớn nhất cả đời ông. Ta sẽ là ác mộng của ông.