Đô Thị Tàng Kiều
Chương 67 : Tôi không muốn
Ngày đăng: 10:50 18/04/20
Diệp Lăng Phi nói một câu không muốn, không chỉ khiến cho Bạch Cảnh Sùng mà ngay cả Bạch Tình Đình cũng cảm thấy bất ngờ. Nếu như Diệp Lăng Phi nói là bằng lòng, thì ngay lập tức Bạch Tình Đình sẽ hét lên là không muốn, thế nhưng Diệp Lăng Phi lại nói thế này.
Bạch Tình Đình là một cô gái xinh đẹp, gia thế tốt, lại đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, không ít con nhà quyền quý, trẻ tuổi, tuấn kiệt, giới kinh doanh muốn theo đuổi nàng mà đuổi không kịp, thế mà lại gặp phải người như Diệp Lăng Phi, dám nói không muốn. Điều này khác gì tát vào mặt Bạch Tình Đình một cái, Bạch Tình Đình thẹn quá hóa giận. Trong lòng nàng thầm nghĩ:
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, lẽ nào ngươi cho rằng ngươi tốt lắm sao, có thể so sánh với ta, nếu không phải bành gia gia hồ đồ, ngươi tưởng ta đồng ý sao. Hiện tại ngươi còn dám đến lại còn nói không muốn.
Bạch Tình Đình không nén được giận, mặt hầm hầm nói:
- Diệp Lăng Phi, anh cho rằng tôi thật sự thích ở cùng với anh sao, nếu không phải ba tôi đồng ý, tôi ngay cả nhìn cũng còn không thèm chứ đừng nói là để ý đến anh. Vậy cũng tốt, như vậy sau này tôi cũng yên tâm, không sợ anh cứ quấn quít lấy tôi nữa, chúng ta coi như không có quan hệ gì.
Những lời nàng vừa nói, dường như không đánh đã khai, tự mình nói rằng đã đồng ý sống thử với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình vốn cũng không định nói ra, tuy rằng nàng nghĩ thông suốt nàng muốn sống thử cùng với Diệp Lăng Phi, để mặc cho hắn quấn quít lấy mình, thế nhưng là một cô gái, nàng cũng không dám nói ra ý tứ của mình.
Không lường trước được, vừa rồi bị Diệp Lăng Phi nói một câu khiến nàng tức giận, không để ý đến cái gì, cứ như vậy nói thẳng ra.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, hắn không để ý đến Tình Đình, nhìn Bạch Cảnh Sùng nói:
- Bác trai, cháu nghĩ mọi người có chút hiểu lầm, không phải là cháu không đồng ý chuyện hôn sự, chỉ là cháu không đồng ý làm người kế thừa của bác. Cháu là người tùy tiện, tại tập đoàn Tân Á cháu cũng có đảm nhiệm một chức vụ vừa vừa, cũng không có lý tưởng gì lớn. Hơn nữa, bác còn chưa hiểu rõ về cháu, mà cháu thì cũng chưa có chút kinh nghiệm gì, sớm nói cháu là người kế nhiệm, cứ như vậy, rất dễ bỏ uổng mất nhiều nhân tài, nói không chừng một người Trung Hoa dân quốc nào đó sau này lại lọt vào mắt bác, cháu nghĩ chuyện này chúng ta để sau hãy nói.
Diệp Lăng Phi nói một phen càng làm cho Bạch Cảnh Sùng ngầm tán thưởng nhân phẩm của hắn, ngay cả chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc tế mà cũng bỏ qua, thử hỏi có mấy người có thể làm được như vậy.
Bạch Cảnh Sùng càng không thể buông tha, đối với Diệp Lăng Phi càng có phần yên tâm. Ông cười nói:
- Được, chàng trai nói rất có đạo lý, tốt lắm, chuyện này cũng không nhắc lại nữa. Hiện tại, tôi rất thỏa mãn với cậu, bây giờ chúng ta nói chuyện hôn sự của cậu với Tình Đình.
- Ba à, con còn không có đồng ý mà.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, những lời nói lúc nãy bây giờ đã không thể thu hồi được nữa rồi, không thể làm gì được hơn, liền làm nũng:
- Ba à, ba không có quan tâm đến cảm nhận của con sao?
- Không tệ, dù sao cũng vừa mới buôn bán, chỉ cần có người mua là tốt rồi.
- Cô gái kia đang gọi Trương Vân có ý muốn mua chiếc vòng tay, Trương Vân vội vàng quay vào, nhận tiền từ tay cô gái.
Chờ khi cô gái đi ra ngoài, Trương Vân mang một cái ghế đến, đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, mời ngồi.
- Không, tôi chỉ đến để xem cô có cần tôi giúp gì không, bây giờ tôi phải về công ty.
Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vai Trương Vân:
- Có việc gì nhất định phải tìm tôi đấy.
- Vâng, Diệp tiên sinh, tôi biết anh là đại ân nhân của tôi, chờ khi tôi buôn bán có lời, nhất định sẽ trả lại cho anh số tiền anh cho tôi mượn.
- Chờ khi nào cô có tiền hãy nói, tôi không quan tâm đến tiền lắm đâu.
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, chuẩn bị ly khai. Lúc này, chợt nghe Trương Vân ở phía sau nhỏ giọng nói:
- Diệp tiên sinh, nếu như anh muốn…muốn tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.
Diệp Lăng Phi có chút dừng lại, ngay lập tức nói:
- Tốt, cẩn thận buổi tối tôi sẽ cho cô ngủ không được yên đâu.
Nói rồi, cười cười, rời khỏi cửa hàng của Trương Vân, chỉ để lại Trương Vân phía sau, còn đang suy nghĩ về cái đêm tuyệt với của mình với Diệp Lăng Phi.