Đô Thị Tàng Kiều
Chương 673 : Đều là bị anh hại hết
Ngày đăng: 10:58 18/04/20
Diệp Lăng Phi nghe tin này có chút không hiểu hỏi:
- Anh nhớ lúc đầu nhạc phụ chẳng phải đã nói chuyển cổ phần 15% trong số cổ phần 30% nằm trong tay ông qua cho em mà, sao bây giờ biến thành toàn bộ cổ phần rồi.
- Em cũng không biết, bố đột nhiên đưa ra quyết định này, trước đó cũng chẳng nói gì với em cả, hôm nay bố bắt đầu làm thủ tục rồi, bố nói bố muốn triệt để nghỉ ngơi, trong tay không giữ một chút cổ phần nào hết!
Bạch Tình Đình nói xong đột nhiên đóng cửa xe lại, cô dựa lưng vào thành xe nhíu mày nói:
- Ông xã, em cũng cảm thấy kì lạ, đang yên đang lành sao bố đột nhiên chuyển toàn bộ cổ phần cho em, không phải là bố đã có chuyện gì dấu em chứ.
Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình, hắn nhìn bộ dạng của Bạch Tình Đình cười nói:
- Bà xã, em đừng có nghĩ bậy nữa, anh đoán là nhạc phụ đại nhân cảm thấy em đã trưởng thành rồi, ông có thể buông tay rồi, nên mới giao toàn bộ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cho em. Như vậy cũng được, sau này bà xã em chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ rồi!
- Anh mới là đại cổ đông, ông xã tốt của em ạ, chẳng lẽ anh quên số cổ phần nằm trong tay anh rồi sao, ông xã, anh định lúc nào chuyển luôn số cổ phần của anh cho em đây!
Bạch Tình Đình cố ý hỏi.
- Bụng của em cũng chẳng nhỏ hì, cũng muốn nuốt luôn cổ phần trong tay anh!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Được thôi, nếu như em muốn có thì anh sẽ chuyển cho em, dù sao anh cũng không hy vọng có thể được chia lợi nhuận cổ phần.
- Em không thèm đâu!
Bạch Tình Đình chu môi nói:
- Anh bụng dạ xấu xa, anh rõ ràng biết chúng ta là vợ chồng, tiền của hai tụi mình đều thuộc của chung, anh lại nói với em như vậy, anh nói xem anh có xấu xa hay không.
Vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình chu môi với mình, Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến đây là nơi công cộng, đưa tay ra ôm Bạch Tình Đình vào lòng, hôn một cái lên đôi môi mỏng của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ở trong lòng Diệp Lăng Phi nói nhỏ:
- Được rồi, được rồi, ông xã đừng có làm vậy ở đây, ngộ nhỡ có người nhìn thấy thì không hay đâu.
- Sợ gì chứ, mình đường đường chính chính mà!
Diệp Lăng Phi làm một mặt chẳng quan tâm gì nói.
- Ai quản được chúng ta chứ!
- Người ta phải để ý tới hình tượng công chúng chứ!
Bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình đặt trước ngực Diệp Lăng Phi, sờ sờ ngực của Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, cùng lắm là em về nhà cho anh tiếp... tiếp tục hôn được không?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được, chủ tịch, tôi sẽ thông báo cho cô.
Vừa cúp máy Trịnh Khả Nhạc vội vội vàng vàng chỉnh đốn lại y phục của mình nói:
- Diệp đại ca, chủ tịch Trương tìm em, bây giờ em phải về rồi!
- Em vẫn chưa nói cho anh biết giấc mơ của em mà!
Diệp Lăng Phi rất muốn biết giấc mơ của Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc vốn không muốn nói, lúc nãy chẳng qua là do bị Diệp Lăng Phi ép quá không còn cách nào khác nên mới nói, giờ khó khăn lắm mới tìm được lý do để không nói nữa, Trịnh Khả Nhạc đương nhiên sẽ không thành thật mà nói ra. Trịnh Khả Nhạc liên tục nói:
- Diệp đại ca, em thật sự có việc, như vậy đi, sau này anh gọi hẹn em thì hãy nói, ừm, bây giờ em đang lúc làm việc mà.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy là biết Trịnh Khả Nhạc không chịu nói rồi, hắn đành gật đầu nói:
- Được thôi!
Trịnh Khả Nhạc giống như trút được gánh nặng, cô thở dài một hơn vội vội vàng vàng chạy đến cửa, vừa mở cửa ra liền chạy đi.
Trịnh Khả Nhạc vừa chạy đi Diệp Lăng Phi chỉ khẽ lắc đầu, lúc nãy vốn chỉ định thăm dù Trịnh Khả Nhạc một tí, cuối cùng lại biến thành ** với Trịnh Khả Nhạc rồi. Lúc này Diệp Lăng Phi cảm thấy mình không có một chút niềm tin nào cả, hắn phát hiện lúc mình xử lý những chuyện như thế này luôn tạo nên sự hiểu nhầm giữa hai bên. Mà chuyện này ngược lại rất khó thu dọn, Diệp Lăng Phi thở dài, tạm thời chỉ có thể vứt bỏ những chuyện phiền muộn sau não bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Lăng Phi đến bàn làm việc của Trương Lộ Tuyết thì nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đang cầm điện thoại của văn phòng thông báo đến từng giám bộ phận. Diệp Lăng Phi cười cười với Trịnh Khả Nhạc rồi bước đến trước cửa của văn phòng, cũng chẳng gõ cửa mà đi thẳng vào.
Trương Lộ Tuyết đang ngồi trước máy tính, đôi mắt diễm lệ đang nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, bị hành vi đột nhiên xông vào của Diệp Lăng Phi làm cho giật mình, cô vốn định nổi giận nhưng sau khi nhìn rõ là Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết vội dời ánh mắt trở lại vào trước màn hình vi tính.
Diệp Lăng Phi đi đến trước bàn làm việc của Trương Lộ Tuyết kéo một chiếc ghế ra, hắn đặt mông ngồi xuống, Diệp Lăng Phi bắt tréo chân cười nói với Trương Lộ Tuyết:
- Lộ Tuyết, tôi tìm cô có chuyện?
- Tôi rất bận, lát nữa phải họp rồi!
Ánh mắt của Trương Lộ Tuyết vẫn không rời khỏi màn hình vi tính, nói:
- Anh vì việc tư hay việc công, nếu là việc tư thì tôi xin lỗi, tôi không có thời gian để nói chuyện với anh đâu, còn nếu là việc công thì phiền anh hẹn trước thời gian với thư ký của tôi.
Lúc nói những lời này ánh mắt của Trương Lộ Tuyết vẫn không rời khỏi màn hình vi tính, thái độ lạnh lùng đó khiến cho Diệp Lăng Phi thấy buồn cười, thái độ của cô gái Trương Lộ Tuyết này có phần hơi quá đáng, rõ ràng là trong lòng đang cố gắng nên mới cố ý biểu hiện ra thái độ thế này.
Diệp Lăng Phi không hề quan tâm đến việc Trương Lộ Tuyết dùng thái độ này để nói chuyện với mình, hắn cười nói:
- Lộ Tuyết, việc gì cô phải làm thế này, tôi buồn rồi, cô đang yên đang lành sao lại vạch giới hạn với tôi. Được rồi, được rồi, tôi tìm cô có chút việc công!
- Giám đốc Diệp, phiền anh làm rõ thân phận của mình, anh đã là người đàn ông kết hôn rồi, còn tôi lại là cô gái chưa kết hôn, giữa chúng ta vốn chẳng có quan hệ gì cả, anh đừng có làm như giữa chúng ta đã có gì rồi ấy, nếu tiếp như vậy chẳng hay ho gì!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Sau này chúng ta vẫn vạch ra ranh giới sẽ tốt hơn, tránh phải truyền ra điều đàm tiếu giữa chúng ta.
- Xỉu!