Đô Thị Tàng Kiều

Chương 675 : Tôi đã tin một yêu râu xanh

Ngày đăng: 10:58 18/04/20


Diệp Lăng Phi đợi bọn Phương Linh ở cổng Hồng Phấn Đế Quốc, hắn nhìn thấy một người rất giống bí thư thành phố đi vào Hồng Phấn Đế Quốc, tuy Diệp Lăng Phi không dám khẳng định người mà mình nhìn thấy chính là Từ Hàn Vệ, nhưng Diệp Lăng Phi lại có thể đoán được bối cảnh của Hồng Phấn Đế Quốc tuyệt đối không đơn giản.



- Diệp Lăng Phi, anh đến sớm thật đấy!



Một giọng nói phụ nữ êm tai vang lên sau lưng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Linh và Trần Tây xuất hiện sau lưng hắn. Lúc nãy Diệp Lăng Phi chỉ lo chăm chú nhìn người ra vào trước cổng Hồng Phấn Đế Quốc, vốn không để ý hai người Phương Linh và Trần Tây đến từ lúc nào.



Phương Linh hôm nay mặc chiếc váy ngắn màu đỏ rất gợi cảm, cổ áo khoét thật sâu, có thể thấy rõ được đường rãnh giữa ngực đầy mê hoặc của Phương Linh. Phương Linh này cũng rất xinh đẹp, thân hình cao gầy, khuôn mặt xinh tươi đủ để khiến cho vô số đàn ông phải động lòng, chỉ đáng tiếc Diệp Lăng Phi vốn chẳng hề động lòng gì với Phương Linh cả, hoặc cũng có thể người đẹp bên cạnh Diệp Lăng Phi vốn đã quá nhiều rồi, so với những người đẹp bên cạnh Diệp Lăng Phi thì Phương Linh hiện rõ còn thua kém xa.



So với việc Phương Linh ăn mặc trang điểm gợi cảm đó thì Trần Tây lại mặc đơn giản hơn nhiều, một chiếc váy liền màu trắng như tuyết, tay cầm túi xách màu bạc, cô vẫn chưa thoát bỏ được khuôn mặt nở nụ cười nhẹ có khí chất của sinh viên, cho người ta cảm giác được Trần Tây giống như một đóa bách hợp nở vào giữa đêm, thanh nhã đẹp rạng ngời.



Diệp Lăng Phi nhìn thấy Phương Linh và Trần Tây đứng sau lưng hắn vội vàng cười nói:



- Tôi cũng mới đến chưa được bao lâu!



- Bọn họ vẫn chưa đến, làm trò gì thế không biết, mấy tiểu tử này chẳng nhẽ không biết tuân thủ thời gian sao?



Phương Linh nhìn đồng hồ đeo tay nói:



- Đã sáu giờ rồi, mấy người này nếu mà không đến nữa thì ba người chúng ta vào, mặc kệ bọn họ đi!



Phương Linh vừa dứt lời thì nhìn thấy ba chiếc taxi lần lượt chạy tới, bọn người Triệu Lượng, Vương Đào cũng đã đến. Phương Linh thắc mắc hỏi:



- Sao các anh lại đến cùng nhau thế?



- Gặp nhau trên đường!



Triệu Lượng nói.



Phương Linh cũng liếc nhìn một cái thấy Đổng Học Dân cũng cùng nhau đến nói:



- Chẳng phải tối nay anh bận việc sao, sao cũng theo bọn vô vị chúng tôi đến đây chơi vậy?



- Phương Linh, sao em lại nói vậy, anh cũng xem như là người của bộ phận sức khỏe, thường ngày cũng rất ghét Vu Uy, bây giờ Vu Uy đã đi rồi, đương nhiên anh phải đi chúc mừng cùng với mọi người rồi chứ.



Đổng Học Dân vừa nói đến đây thì điện thoại của hắn vang lên, Phương Linh bĩu môi nói:



- Cũng chẳng biết là bà xã của anh hay người tình của anh nữa, Đổng Học Dân, anh mau nhận điện thoại đi!



Đổng Học Dân nhìn cuộc gọi hiện đến rồi ấn nút tắt, sau đó hắn đút điện thoại vào túi quần nói:



- Phiền chết đi được, được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói đến những cái này nữa, hay mình vào trước đi!



- Giang Nguyệt Văn đâu?



Phương Linh nhìn thấy Giang Nguyệt Văn chưa đến liền hỏi.



- Tôi thấy Giang Nguyệt Văn sẽ không đến đâu. Cô nghĩ xem, Vu Uy vừa đi thì chắc chắn tâm trạng của Giang Nguyệt Văn không được tốt cho lắm, chúng ta đến là để chúc mừng mà, sao cô ấy có thể đến được chứ?



Vương Đào nói.



- Anh đừng có nói bậy!



Phương Linh có thái độ phản bác khác thường, rõ ràng bênh vực cho Giang Nguyệt Văn nói:



- Giang Nguyệt Văn cũng là bị Vu Uy lừa thôi, cô ấy đã rất đáng thương rồi, mọi người đưng có nói bậy nữa, giờ tôi gọi điện cho Giang Nguyệt Văn xem thử cô ấy ở đâu rồi?



Diệp Lăng Phi nhìn thấy phản ứng của Phương Linh cảm giác có chút ngạc nhiên, hôm qua Phương Linh còn biểu hiện với Giang Nguyệt Văn như nước với lửa mà, sao hôm nay lại biểu hiện nhiệt tình quá đáng vậy, thực sự khiến người ta phải thấy ngạc nhiên. Vương Đào và Triệu Lượng cũng thì thầm to nhỏ. Vương Đào nói:



- Triệu Lượng, anh có thấy Phương Linh của chúng ta hôm nay sao sao không, tôi cảm thấy không được bình thường lắm!



- Tôi cũng thấy vậy!
Phương Linh bĩu môi nói.



- Anh nói xem thử, sao anh lại nghèo rồi.



- Phương Linh, tôi đã nói rồi, cô sẽ không hiểu được nỗi khổ của tôi đâu!



Diệp Lăng Phi nói.



- Hôn nhân giữa tôi và Bạch Tình Đình cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng.



Diệp Lăng Phi bắt đầu phát huy tài năng nói dối của hắn, hư cấu rằng bị tiền bối hai bên gia đình ép hôn, còn hai người chỉ là làm một hôn nhân có tiếng không có miếng với người ngoài, Diệp Lăng Phi nói rất thảm thiết, nói mình với Bạch Tình Đình gần như là hai người đi đường xa lạ, ở nhà chẳng có ai nói chuyện với ai cả, hai người sống cuộc sống của riêng mình… Diệp Lăng Phi nói dối một tràn khiến cho Phương Linh cũng đã tin rồi, Phương Linh cảm thấy Diệp Lăng Phi rất đáng thương.



Đổng Học Dân lúc mới đầu nghe nói Diệp Lăng Phi là chồng của chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ còn định tiếp cận Diệp Lăng Phi, nói không chừng có thể quen được một số người giàu có, vậy thì bản thân hắn sẽ có được nhiều cơ hội phát triển hơn. Nhưng sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì Đổng Học Dân đã từ bỏ cái suy nghĩ đó rồi. Theo như Đổng Học Dân thấy được thì Diệp Lăng Phi vốn chẳng xứng đáng với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình là một mỹ nữ có tiếng ở thành phố Vọng Hải này, người xinh đẹp lại vừa có tiền vừa có khí chất, luôn luôn là thượng hạng trong số phụ nữ. Sau mông những cô gái như Bạch Tình Đình còn có một đống đàn ông ưu tú đâu có đến lượt Diệp Lăng Phi.



Đổng Học Dân cho rằng con người Diệp Lăng Phi hết mười phần là khoe khoang ở đây rồi, hoặc giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thật sự có chút quan hệ gì đấy, nhưng có thể quan hệ không được sâu sắc cho lắm, nếu không cũng không thể nào lưu lạc đến bước chỉ là nhân viên quèn của một công ty bảo hiểm. Có điều Đổng Học Dân có chút nghĩ không thấu, tại sao người phụ nữ hấp dẫn lúc nãy lại nhìn Diệp Lăng Phi bằng một con mắt khác chứ.



Đổng Học Dân làm sao có thể hiểu được cách nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn lại chẳng phải là Diệp Lăng Phi, bản thân hắn sẽ chẳng thể nào hiểu được trong lòng của Diệp Lăng Phi. Có điều bọn người Triệu Lượng và Vương Đào lại không có suy nghĩ giống như Đổng Học Dân, mấy tiểu tử này đều cảm giác con người Diệp Lăng Phi quả thật quá cừ rồi, ngay cả bà chủ của Hồng Phấn Đế Quốc mà cũng quen được, mấy người này đều muốn được tiếp cận Diệp Lăng Phi, nhưng điều đáng tiếc là hình như Diệp Lăng Phi không có hứng thú nói chuyện với bọn họ, chỉ là không ngừng thúc giục bọn họ mau xem biểu diễn vũ điệu.



Mấy tiểu tử này tuy nói đã xem qua biểu diễn vũ điệu của mấy câu lạc bộ dưới tầng hầm nhưng vẫn còn thua xa so với biểu diễn vũ điệu của Hồng Phấn Đế Quốc, mấy năm nay biểu diễn vũ điệu cũng cần xinh đẹp, không những có thể tạo ra được những tư thế lôi cuốn, thoát y để có thể thỏa mãn tâm lý của đàn ông.



Mỗi cô nàng biểu diễn trên khán đài của Hồng Phấn Đế Quốc đều chẳng ai thua ai, ai ai cũng đều rất xinh đẹp, mấy tiểu tử này đều xem không chớp mắt, hận là mình không thể lên tiếp xúc thân mật với mấy cô nàng này.



Tuy nói Phương Linh cũng đang xem biểu diễn vũ điệu nhưng điều cô chú ý nhiều là trách móc cô gái này chỉ biết lắc mông, đưa mày ngài, vốn chẳng hề biết múa.



- Phương Linh, sao thế, nhìn chướng mắt hả!



Diệp Lăng Phi cố ý nói bên cạnh.



- Có điều nói đi thì cũng nói lại, mấy năm nay phụ nữ đều đã thoát y rồi thì thật sự cũng chẳng có sức hấp dẫn gì cả, ăn mặc trang điểm như Phương Linh đây là tốt nhất, luôn khiến cho đàn ông khát vọng muốn biết bộ dạng bên trong quần áo của cô kìa.



- Dẹp, uống rượu đi!



Phương Linh trừng Diệp Lăng Phi một cái nói:



- Mỗi người đàn ông các anh đến những nơi như thế nàu chẳng có ai tốt đẹp cả, anh cũng vậy, tôi vốn tưởng anh rất được, bây giờ xem ra anh chính là một yêu râu xanh đột lốt người, đừng tưởng lúc nãy anh giúp tôi tìm được một khách hàng rồi muốn nhân cơ hội để ăn đậu phụ của tôi, nói cho anh biết, đừng có hòng, bổn tiểu thư chẳng thèm nuốt chiêu này của anh đâu!



- Tôi có nói gì đâu, chỉ là nói ra cách nghĩ của đàn ông thôi mà!



Diệp Lăng Phi nói xong lại quay qua nói với Giang Nguyệt Văn ngồi bên cạnh Phương Linh:



- Giang Nguyệt Văn, cô thấy tôi nói có đúng không?



Giang Nguyệt Văn vẫn chưa kịp nói thì Phương Linh cướp lời:



- Nguyệt Văn, mặc kệ hắn, hắn xem vũ điệu đến mức đã có phản ứng của đàn ông rồi!



Giang Nguyệt Văn cười nói:



- Phương Linh, thực ra Diệp Lăng Phi nói rất đúng, đàn ông đều như vậy cả, điều mà tôi hối hận nhất cả đời này chính là đã tin một yêu râu xanh đội lốt người, nếu không có thể cuộc sống của tôi sẽ rất hạnh phúc.



Mễ Tuyết cười ha ha nói:



- Không ngờ Diệp tiên sinh làm ăn lại làm đến tận lên người tôi rồi, có điều cũng được thôi, để hôm nào đó chúng ta nói chuyện, phiền Diệp tiên sinh giúp tôi giới thiệu loại bảo hiểm thích hợp với tôi!



- Giám đốc Mễ, vậy là nói chắc rồi đó nha!



Diệp Lăng Phi nói đến đây quay lại Phương Linh đang trừng mắt nhìn mình cười nói:



- Phương Linh, đã nghe thấy chưa, bà chủ lớn của Hồng Phấn Đế Quốc này muốn mua bảo hiểm, tôi thấy khách hàng này nên giao cho cô, có đem theo danh thiếp không, mau đưa cho bà chủ Mễ của chúng ta đi.