Đô Thị Tàng Kiều

Chương 700 : Sự thực thắng lời nói

Ngày đăng: 10:58 18/04/20


Diệp Lăng Phi theo lời hẹn của Trịnh Khả Nhạc, đoán định thời gian sắp tới liền lái xe đến quán ăn trên đường Thái Nguyên. Hắn đỗ lại, vừa xuống xe đã thấy Trịnh Khả Nhạc đang đứng ở cửa nhìn quanh xem hắn đến chưa. Trịnh Khả Nhạc rõ ràng đã chuẩn bị trang phục rất tỉ mỉ, hai má đánh phấn nhạt, đôi lông mày tinh tế cùng đôi mắt câu hồn khiến đàn ông nhìn qua một lần cũng khó có thế quên, đôi môi đánh son đỏ mọng cực kì gợi cảm. Trịnh Khả Nhạc mặc một chiếc váy trắng dài quá gối, thắt lưng màu đen, làm cho vòng eo thon thả của cô càng thêm mảnh khảnh, chân đi tất da, tóc để xõa, vùng cô áo đê hở làm lộ ra làn da trắng nõn mịn màng, hai cánh tay như ngọc để trần, tay trái thoải mái tự nhiên, tay phải cầm một chiếc xắc tay xinh xắn.



Thấy Diệp Lăng Phi đến, Trịnh Khả Nhạc vội vàng ra đón, cô vừa đi, mấy người đàn ông chuẩn bị vào quán cũng dõi ánh mắt theo hành động của Trịnh Khả Nhạc, trong đó có một gã mới ngoài hai mươi bỗng kêu lên thảm thiết, hắn dùng tay che trán, oán giận nói:



- Cửa này mở kiểu quái gì thế!



Có lẽ tên này vừa rồi quá chú ý đến Trịnh Khả Nhạc nên vô ý va đầu vào cửa.



- Sao giờ này anh mới đến, người ta đợi anh lâu lắm rồi đấy!



Trịnh Khả Nhạc bước tới khoác tay Diệp Lăng Phi đến, trên người mang theo hương nước hoa nồng đậm. Diệp Lăng Phi hơi khịt mũi, nói:



- Khả Nhạc, từ lúc nào em lại xức nước hoa nồng như vậy?



- Hôm nay là tình huống đặc thù!



Trịnh Khả Nhạc nói, liếc mắt nhìn sang chiếc xe Diệp Lăng Phi sử dụng khúc khích cười, tỏ vẻ khen ngợi:



- Diệp đại ca à, anh mua chiếc xe này hồi nào vậy, sao trước đây em không thấy anh lái?



- Anh mua lâu rồi, chỉ là do em không chú ý đến mà thôi!



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Thế nào, tối nay anh cố ý sử dụng chiếc xe này là để thêm phần mặt mũi cho em đó, có thích không?



- Cảm ơn Diệp đại ca!



Trịnh Khả Nhạc vừa nói vừa ghé môi sát sương mặt của Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng hôn một cái, lập tức trên khuôn mặt hắn lưu lại một vết son môi rất nhỏ. Diệp Lăng Phi lấy tay lau mặt, nói:



- Khả Nhạc, em không thấy đây là nơi công cộng sao, đừng làm như thế!



- Có làm sao đâu, anh là bạn trai của em, em hôn bạn trai mình cũng là phạm pháp sao?



Trịnh Khả Nhạc không phục nói.



- Hừ, để em xem ai dám có ý kiến!



- Thôi thôi, đúng là em đã thành một nữ bá vương rồi. Anh thấy em đi theo Trương Lộ Tuyết chẳng hay ho gì, chỉ học được mỗi loại bản lĩnh này là giỏi!



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi vào quán ăn. Trịnh Khả Nhạc khoác tay Diệp Lăng Phi, cùng đi theo, nhẹ giọng nói:



- Em cũng là bất đắc dĩ thôi, anh không nghe câu “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” sao, cả ngày em đều ở cùng tổng giám đốc Trương nên khó tránh bị nhiễm phải một số thói quen của cô ấy. Nếu không sau này em đi theo anh, anh trả lương cho em là được!



- Đừng suốt ngày thấy anh lại chạy theo nói chuyện tiền nong nữa. Hình như em đang nợ anh không ít nhỉ, bây giờ em thuộc về anh.



Vừa nghe Trịnh Khả Nhạc nhắc tới chuyện tiền, Diệp Lăng Phi lập tức nói:



- Về chuyện giữa hai chúng ta, em cũng biết anh là người rất nguyên tắc, bây giờ em là tài sản riêng của anh, anh có thể làm gì tùy thích.



Trịnh Khả Nhạc hạ giọng:



- Người ta đã cùng anh làm cái kia rồi, anh vẫn không chịu buông tha người ta sao!




Ba người còn lại đã sớm biết Trịnh Khả Nhạc, Hoắc Tư Tư mà gặp nhau thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Ba người thấy Hoắc Tư Tư dẫn bạn trai đến, đoán rằng Hoắc Tư Tư chuẩn bị dùng phương diện tình cảm để làm Trịnh Khả Nhạc tổn thương, tuy các cô không muốn nhìn thấy cục diện như vậy, nhưng cả ba đúng là không có biện pháp ngăn trở mà cũng không muốn đắc tội với ai trong hai người này. Nhưng mà kết quả lại nằm ngoài dự liệu của ba người - không ngờ bạn trai của Trịnh Khả Nhạc miệng lưỡi lại sắc bén như vậy, dù bạn trai Hoắc Tư Tư là luật sư còn không kịp nói câu nào. Bây giờ thấy Trịnh Khả Nhạc chủ động làm dịu bầu không khí, đương nhiên phụ họa:



- Đúng vậy, đúng vậy, lâu lắm mới có dịp gặp nhau, hôm nay chúng ta phải uống thật sảng khoái, không say không về!



Hoắc Tư Tư tuy lửa giận đầy bụng nhưng đành phải nghe theo. Cô ta đem sự tức giận trút lên đầu Trương Cương, luôn cho rằng vì bạn trai vô năng mới khiến mình bị xấu mặt, vì vậy trong lúc ăn uống luôn trừng mắt nhìn Trương Cương. Trương Cương chỉ tập trung ăn cơm, làm bộ như không thấy. Diệp Lăng Phi thấy vậy không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: "Là đàn ông mà thành thế này đúng là quá uất ức!" Theo quan điểm của Diệp Lăng Phi, Trương Cương lúc ở nhà sợ hãi Hoắc Tư Tư thế nào đi chăng nữa thì ở bên ngoài ít nhất cũng phải ra dáng đàn ông một chút, nhưng xem tình hình này thì Trương Cương đúng là một kẻ bất lực.



Trên bàn cơm, Trịnh Khả Nhạc kể về chuyện thời đại học, ngoại trừ Hoắc Tư Tư, ba cô gái kia cũng tham gia tán gẫu, như là chuyện nam sinh chờ nữ sinh dưới ký túc, tái chuyện về mấy thầy cô giáo trong trường, những cô gái vừa tốt nghiệp ra trường như thế này đúng là nói mãi cũng không hết chuyện. Diệp Lăng Phi chưa từng được học đại học, vì vậy không thể cảm nhận cuộc sống sung sướng thần tiên ở đại học, có thể nói điều này là một loại tiếc nuối lớn của Diệp Lăng Phi.



- Nga, đúng rồi, Khả Nhạc này, bạn trai cậu tốt nghiệp đại học gì vậy?



Hoắc Tư Tư thình lình hỏi.



Câu này đúng là làm khó Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc chưa từng hỏi qua quá khứ của Diệp Lăng Phi, bây giờ bị Hoắc Tư Tư hỏi như vậy, Trịnh Khả Nhạc sửng sốt một chút, sau đó nhìn sang Diệp Lăng Phi, hi vọng hắn trợ giúp mình. Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc cầu xin, lập tức tiếp lời:



- Tôi học đại học tại gia!



- Đại học tại gia?



Hoắc Tư Tư nghe xong, bỗng cười nói:



- Khả Nhạc, bạn trai cậu hài hước thật!



- Tôi nói thật đó, học hết cấp 2 tôi đã sang nước Anh, ở Anh quốc vài năm lại đi vòng quanh thế giới, căn bản chưa từng học đại học!



Diệp Lăng Phi thần tình nghiêm túc nói.



- Nhưng mà tôi lại rất quen thuộc với những nhân vật trong ngành giáo dục, ví dụ như hiệu trưởng đại học Harvard ngài Colette, có lần ngồi nói chuyện, ông ấy từng đề nghị tôi tiến cử mấy lưu học sinh xuất sắc của Trung Quốc, tôi làm gì có thời gian lo chuyện này, ài, không có cách, chỉ trách tôi bận rộn quá!



Diệp Lăng Phi nói những lời này làm đám Hoắc Tư Tư cũng phải khâm phục là đồ mặt dầy. Hoắc Tư Tư cùng mấy người kia không nhịn được cười ầm cả lên, đến Trịnh Khả Nhạc cũng thấy chột dạ, cảm giác lần này Diệp Lăng Phi đã ba hoa quá mức. Hoắc Tư Tư cố ý hỏi:



- Ái chà, xem ra anh cũng kiêu quá nhi, còn quen biết hiệu trưởng trường Harvard cơ đấy! Từ lâu tôi đã khát khao được đến học ở đó, không biết anh có thể chiếu cố tôi không?



- Không thành vấn đề, cô chờ tôi gọi điện hỏi ông ta một chút!



Diệp Lăng Phi nói rút điện thoại di động, tìm tòi hồi lâu mới ra số cần gọi, thì thầm:



- Không biết lão gia hỏa này có đổi số không, cứ thử gọi xem sao!



Đám người Hoắc Tư Tư chờ xấu mặt, cố nín cười im lặng nghe xem Diệp Lăng Phi nói gì. Trịnh Khả Nhạc trong lòng căng thẳng, bắt đầu hối hận, sớm biết Diệp Lăng Phi quăng bom dữ như vậy sẽ không dẫn hắn tới. Diệp Lăng Phi bấm điện thoại, sau đó nói chuyện với đầu dây bên kia. Nghe Diệp Lăng Phi nói tiếng Anh lưu loát, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người. Diệp Lăng Phi hàn huyên một lát, sau đó đưa điện thoại cho Hoắc Tư Tư, cười nói:



- Của cô đây, cô tự mình nói với ông ấy đi!



Hoắc Tư Tư bán tín bán nghi, cầm lấy di đông, bên trong truyền đến giọng nói của một lão nhân. Hoắc Tư Tư thậm chí một câu cũng không dám nói, đưa điện thoại cho Tiểu Tử ở bên, nói:



- Tiểu Tử, cậu giỏi tiếng Anh, cậu hỏi xem ông ta có phải là hiệu trưởng trường Harvard không!



Tiểu Tứ nhận điện thoại, chỉ nói nói mấy câu đã vội trả lại cho Trịnh Khả Nhạc, nói:



- Khả Nhạc, cậu để bạn trai cậu nói đi, tuy tiếng Anh mình đạt cấp sáu nhưng cũng không thể nghe hiểu người đó nói gì!



Trịnh Khả Nhạc thần sắc đắc ý, trả điện thoại lại cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ nói thêm mấy câu rồi cúp máy. Lúc này không ai còn dám bảo Diệp Lăng Phi nói dối nữa, chính là sự thực thắng lời nói.