Đô Thị Tàng Kiều
Chương 699 : Tự thân khó bảo toàn
Ngày đăng: 10:58 18/04/20
Phương Linh đi ra ngoài quán trà lập tức hét lên với Diệp Lăng Phi:
- Những người trong đó là ai vậy, nhìn thế nào cũng không thấy là người tốt!
Diệp Lăng Phi nhịn không được thầm cười trộm. Mấy người vừa rồi hắn đưa Phương Linh đi gặp toàn là nòng cốt của Phủ Đầu Bang, đặc biệt hai người Tôn Hoành và Tống Thi chính là đầu não hắc bang, chỉ cần một trong hai dẫm chân một cái đảm bao giới xã hội đen ở thành phố Vọng Hải phải nổi cơn sóng gió. Tiêu Triều Dương thì càng không cần nói đến. Diệp Lăng Phi đương nhiên sẽ không nói mấy cái này cho Phương Linh, hắn lo lắng Phương Linh mà biết thì lại sợ, vì vậy cười nhẹ đổi đề tài:
- Cần gì quan tâm bọn họ làm cái khi gió gì, hiện giờ chỉ cần biết bây giờ hợp đồng đã ký xong, hơn nữa điều khoản lại rất có lợi cho chúng ta, như vậy là đủ rồi!
Những lời này lập tức khiến Phương Linh ngẩn ra, tự nhủ đúng là như vậy, Phương Linh không ngờ ba người kia thoải mái như vậy, không chỉ nhanh chóng ký hợp đồng mà số tiền đóng bảo hiềm cũng rất lớn, đủ để nhân viên ngành bảo hiểm sức khỏe ngồi chơi cả tháng mà vẫn hoàn thành chỉ tiêu. Phương Linh nói:
- Bây giờ tôi trở về công ty, công trạng này tính cho anh. Xem ra anh không cần lo lắng vấn đề thành tích nữa rồi, chưa biết chừng còn là ngôi sao môi giới bảo hiểm tháng này đó. Anh phải biết những người đạt giải ngôi sao này sẽ được thưởng rất khá đó!
- Cái đó tôi không để ý đâu. cô muốn làm thế nào thì làm!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mở cửa xe:
- Giám đốc Phương, lên xe đi, để tôi đưa cô đến công ty.
Phương Linh vừa muốn lên xe, điện thoại của Diệp Lăng Phi bỗng đổ chuông. Diệp Lăng Phi thấy người gọi là Chu Hân Minh, vội đi ra xa hai bước, ý muốn giữ khoảng cách với Phương Linh.
- Hân Minh, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Minh cười nói:
- Triệu Trường Đào bị anh đánh rất thê thảm, bây giờ em đảm bảo anh không nhận ra hắn đâu! Diệp Lăng Phi này, anh hạ thủ quá tàn nhẫn đấy. Hôm nay em đến bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng của Triệu Trường Đào cũng phải giật mình, giống hệt một tên đầu heo. Anh có muốn đến xem hắn thế nào không?
Diệp Lăng Phi bĩu môi:
- Buồn cười, anh đi gặp hắn làm gì! Anh thấy tên này thì chỉ tổ ngứa mắt thôi, em mà để anh gặp hắn anh lại không kiềm chế được giết người mất. Thôi, em cứ từ từ thầm vấn hắn đi!
- Tên này đến giờ vẫn không chịu mở miệng, em chưa thấy ai ngoan cố như thế!
- Cái này đã nằm trong dự liệu của anh rồi! Không có vấn đề gì đâu, em cứ dựa theo những lời anh nói mà làm. Anh đảm bảo dù tên khốn Triệu Trường Đào không mở miệng thì Lâm Tuyết cũng khai ra.
- À, em quên mất!
Chu Hân Minh nghe Diệp Lăng Phi nhắc nhở mới nhớ ra, vội vàng nói:
- Em đã nói qua chuyện đó với cha em rồi, về phần ông ấy làm thế nào thì em cũng không biết. Chỉ là cha em bảo em nói với anh khi nào có thời gian rảnh thì nên đến nhà chơi. Diệp Lăng Phi, cha em nói vậy là có ý gì!
- Cái này mà còn hỏi sao, tất nhiên là cha em muốn nhận anh làm con rể rồi! Hân Minh, bây giờ em yên tâm rồi chứ!
Chu Hân Minh hừ lạnh nói:
- Hứ, anh đừng có nói lung tung. Nếu cha em mà biết quan hệ thực sự giữa hai chúng ta thì không tức chết mới là lạ đó! Anh đừng tưởng mọi việc dễ dàng, tối nay em về nhà tâm sự với cha em, thăm dò xem ý ông ấy như thế nào!
-Ừ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Ngay khi Diệp Lăng Phi đang nói chuyện thì điện thoại lại báo có cuộc gọi. Diệp Lăng Phi nhìn màn hình thấy người gọi là Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi không biết vì sao Trịnh Khả Nhạc lại gọi cho mình, hắn không lập tức nghe mà nói với Chu Hân Minh:
- Hân Minh, anh có cuộc gọi tới, chờ anh nói chuyện xong sẽ gọi lại cho em được không?
- Thôi bỏ đi, anh không cần gọi lại đâu. Em nói chuyện này cho anh để anh chuẩn bị tâm lí thôi. Anh cứ lo việc của mình đi!
Diệp Lăng Phi ngừng cuộc gọi với Chu Hân Minh, chuyển sang nghe điện thoại của Trịnh Khả Nhạc.
- Giám đốc Lâm, giám đốc Lâm...
- Lâm Tuyết mày là đồ kỹ nữ thối tha, dám dập máy à? ** ***. nếu như ông mày xảy ra chuyện gì thì mày cung không tránh được đâu!
Giám đốc Chu luôn mồm thóa mạ, sau đó nặng nề ném điện thoại xuống bàn. Lâm Tuyết không thèm quan tâm đến mấy lời lảm nhảm của ông ta, bây giờ một khắc cũng không dám trễ, trong đầu chỉ nghĩ đến một người, Từ Hàn Vệ. Theo cái nhìn của Lâm Tuyết, lúc này chỉ có Từ Hàn Vệ mới giúp được mình, nhờ ông ta nghĩ biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Lâm Tuyết làm gì còn tâm tình đề mà uốn tóc làm đầu, không để ý đến đầu tóc đang làm dở xốc xa xốc xếch, vội vàng chạy ra sảnh lớn. Lâm Tuyết ngồi trong xe, liên tiếp gọi ba cuộc cho Từ Hàn Vệ nhưng đều là bị Từ Hàn Vệ dập máy. Lâm Tuyết trong lòng tức giận, ném điện thoại sang một bên, mắng:
- Họ Từ kia, ông không cho ta sống, ta cũng sẽ kéo ông chết cùng!
Lâm Tuyết bỗng nhiên nhắn ga, lái xe tới tòa nhà chính phủ. Lâm Tuyết đang đi thì có cuộc gọi đến, chính là điện thoại của Từ Hàn Vệ. Lâm Tuyết vừa đón nghe, lập tức cười lạnh nói:
- Từ bí thư, có phải là ông muốn từ nay về sau không liên lạc với tôi nữa, đúng không?
- Lâm Tuyết, tôi đang bận họp, không tiện nghe điện thoại! Nếu như cô có chuyện gì thì buổi tối gọi lại cho tôi.
- Buổi tối gọi cho ông à, khi đó tôi đã chết rồi!
Lâm Tuyết tức giận nói.
- Ông có biết không, Chu Hồng Sâm muốn điều tra bách hóa An Thịnh của tôi, ngày mai hắn sẽ phái người đến đó. Bên ngân hàng đang thúc tôi trả tiền, tôi làm gì còn đồng nào mà trả chứ, bây giờ mà trả tiền thì tôi chết. Từ bí thư, nếu như tôi không sống được thì cũng không để ông được yên đâu. Cùng lắm thì đồng quy vu tận!
Từ Hàn Vệ nghe khẩu khí của Lâm Tuyết mang theo ý uy hiếp nói, hắn hạ giọng nói:
- Lâm Tuyết, cô không nên gấp gáp! Chuyện này tôi cũng vừa mới biết được, buổi họp hôm nay chính là về vấn đề này. Chu Hồng Sâm bên kia tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, cô không được vội vàng, nếu cô mà hấp tấp sẽ hỏng việc đó.
- Thực sao?
Lâm Tuyết hỏi.
- Đương nhiên rồi, tôi lừa cô làm gì chứ. Thôi, cô không nên lo lắng nữa, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Không phải cô vừa nói nếu cô gặp chuyện không may thì tôi cũng gặp phiền phức, tôi sẽ không để cô ngã xuống đâu!
Từ Hàn Vệ thoải mái nói.
- Tốt lắm. Từ bí thư, tôi chờ nghe tin tốt của ông!
Lâm Tuyết hừ lạnh nói.
- Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, có Lâm Tuyết tôi ở đây thì ông mới ngồi vững trên cái ghế bí thư thị ủy được, nếu không thì ông nên lo cho chức vị của mình đi là vừa!
Lâm Tuyết cười lạnh, dập điện thoại.
Kết thúc cuộc gọi với Lâm Tuyết, trong mắt Từ Hàn Vệ lóe lên một tia hàn quang. Từ Hàn Vệ đúng là vừa mới biết được mấy tin tức liên quan vụ Chu Hồng Sâm muốn điều tra bách hóa An Thịnh, chỉ là nội dung cuộc họp không giống như những gì hắn nói với Lâm Tuyết.
Chu Hồng Sâm tuyên bố nắm giữ đầy đủ chứng cứ chứng minh Lâm Tuyết đã đem một số tiền lớn đầu tư vào thị trường chứng khoán, còn bách hóa An Thịnh vẫn đang dùng phương pháp vay tiền ngân hàng này trả nợ ngân hàng kia, nói trắng ra là đang chiếm đoạt tài sản công. Chu Hồng Sâm nói như vậy thì còn ai dám nhiều lời, nếu như chuyện bách hóa An Thịnh đúng là như thế thì tồn thất tài sản nhà nước ai sẽ gánh chịu?
Từ Hàn Vệ vẫn cho rằng Chu Hồng Sâm lần này dám khai đao với bách hóa An Thịnh là do có bằng chứng xác thực, bằng không với phong cách làm việc thường ngày của Chu Hồng Sâm, ông ta chắc chắn sẽ không đem đường làm quan của mình ra để đùa, phải biết nếu sự thật không phải như Chu Hồng Sâm đã nói, rất có khả năng cái chức thị trưởng của ông ta sẽ nguy tai.
Chính bởi lí do như vậy nên Từ Hàn Vệ bề ngoài tuy không biểu hiện cái gì, nhưng trong lòng ngầm hiểu Chu Hồng Sâm nói là bảo vệ tài sản của nhà nước nhưng cũng đang nhắm vào mình. Từ Hàn Vệ tin Chu Hồng Sâm nhất định đang suy nghĩ muốn thông qua chuyện này để bắt Lâm Tuyết, mà Lâm Tuyết có quan hệ rất sâu với Từ Hàn Vệ, thậm chí còn nắm giữ rất nhiều bí mật của hắn. Nếu như Lâm Tuyết thực sự rơi vào tay Chu Hồng Sâm thì Từ Hàn Vệ sẽ gặp tai ương, không chỉ cái chức bí thư thị ủy khó giữ được, hơn nữa có thể phải ra trước vành móng ngựa.
Từ Hàn Vệ ngầm tính toán biện pháp để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Tất nhiên lần này vẫn là Chu Hồng Sâm muốn triệt để đánh bại mình. Từ hành động càn quét tệ nạn xã hội có thể nhìn ra. Chu Hồng Sâm đã mượn cớ để diệt trừ người của mình. Trên thực tế, Chu Hồng Sâm có thể nói đã đạt được kết quả như mong muốn, cục trưởng cục Công Thương bởi vì tham ô nên bị ủy ban kỷ luật thẩm tra, xem tình thế hiện nay trong chính phủ Chu Hồng Sâm đang chiếm lợi thế, thậm chí Từ Hàn Vệ đã bắt đầu chủ động né tránh.
Chuyện Phấn Hồng Đế Quốc lần trước tuy Chu Hồng Sâm không công bố ra ngoài, thế nhưng danh sách mà Chu Hồng Sâm cung cấp đều là người của Từ Hàn Vệ. Từ Hàn Vệ vì tránh cho mình bị liên lụy vào đó, buộc phải ép vài người của mình từ chức, khai trừ chờ xử phạt. Đến lúc này, Từ Hàn Vệ cảm thấy thế lực của mình đang bị Chu Hồng Sâm đào tận gốc, trốc tận rễ, hiển nhiên là đang bị Chu Hồng Sâm áp chế.
Sau đó, Từ Hàn Vệ nhận được điện thoại của Lâm Tuyết, mấy lời của ả thực sự khiến Từ Hàn Vệ kinh hồn táng đảm. Nếu như Lâm Tuyết thực sự gặp bất trắc thì tự thân mình cũng khó bảo liều. Nhưng nhìn cục diện bây giờ dù có nỗ lực như thế nào cũng không thể cải biến số mệnh của Lâm Tuyết. Chu Hồng Sâm vất vả lắm mới có cơ hội triệt để đả kích mình, nếu như đổi lại là Từ Hàn Vệ, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua thời cơ ngàn năm như vậy.
Từ Hàn Vệ nghĩ tới đây, ánh mắt lóe lên vẻ âm lãnh ngoan độc, hơi mấp máy môi, rốt cục hạ quyết tâm.