Đô Thị Tàng Kiều
Chương 768 : Người cần về cũng đã trở về
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Khi Tần Thiên nghe mẹ mình kể là có cảnh sát đến đây tìm mình, hắn lập tức cảm thấy hoảng hốt. Mấy ngày nay thằng ranh này vẫn luôn lo nghĩ về những chuyện mình làm, người ta nói hắn không biết sợ hãi, đó là nói dối, hắn mới gần hai mươi thôi đó. Tần Thiên vẫn chỉ là tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, bị người khác nhấc lên địa vị ngày hôm nay mà thôi. Trong nội tâm hắn thực ra đang vô cùng sợ hãi, bây giờ lại nghe mẹ nói cảnh sát đã đến tìm mình.
Tần Thiên nghĩ là cảnh sát muốn bắt hắn đi. Tuy Tần Thiên biết tin chị gái của mình đã chết, thế nhưng hắn không hề có bất cứ ý nghĩ gì quan tâm đến chuyện của chị gái, mà lập tức nghĩ tới Dương Tử.
Tần Thiên nhanh chóng gọi điện thoại cho Dương Tử, Dương Tử lập tức nghe máy, không đợi Tần Thiên mở mồm, Dương Tử đã lên tiếng:
- Tiểu Thiên, cậu đang ở đâu vậy?
- Dương ca, em đang ở nhà!
Giọng điệu của Tần Thiên có vẻ khẩn trương.
- Em vừa mới về đến nhà, cảnh sát cũng mới đến đây tìm em đó. Dương ca, nhất định lần này anh phải giúp em, em sợ những tên kia sẽ khai ra em. Dương ca, em không muốn ngồi tù đâu, em mà ngồi tù thì xong đời mất!
Nghe Tần Thiên nói như vậy, Dương Tử ở đầu dây bên kia lại nở nụ cười, Dương Tử nói:
- Tiểu Thiên, xem tiểu tử nhà ngươi kìa, nhát gan quá! Không phải chỉ là cảnh sát đến tìm cậu sao, cảnh sát thì có cái gì mà phải sợ? Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, cậu yên tâm đi, tôi đã xử lý tốt rồi, mấy tên cảnh sát đó cũng chỉ ra vẻ như thế mà thôi. Bây giờ cậu nên đàng hoàng ngồi trong nhà, không nên đi lung tung, chỉ cần cậu không ra khỏi cửa, tôi đảm bảo cậu sẽ không có bất cứ chuyện gì đâu, chờ thêm hai ngày nữa, tình hình yên ắng lại, cậu lại tiếp tục chức vị bang chủ của cậu. À, đúng rồi, Tiểu Thiên, tôi rất xem trọng cậu đấy, tôi sẽ dẫn cậu đến Hồng Kông, để cậu được kiến thức cái gì mới gọi là hoành tráng.
Có những lời này của Dương Tử, Tần Thiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sự sợ hãi và kinh hoảng khi nãy cũng biến mất tăm. Tần Thiên vội vàng tạ ơn:
- Dương ca, đa tạ anh, em nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của Dương ca đối với em!
Tần Thiên cúp điện thoại, tỏ vẻ rất sảng khoái. Hắn cảm giác có Dương Tử ở sau lưng làm chỗ dựa vững chắc cho mình, quả thực không phải sợ bất kì chuyện gì trong thiên hạ nữa. Tần Thiên đi tới ghế salon, đặt mông xuống. Mẹ của Tần Thiên thấy hắn vừa nãy còn hoảng sợ mà bây giờ lại tỏ ra thoải mái như vậy liền hỏi:
- Tiểu Thiên, rốt cuộc là thế nào, vừa rồi hai viên cảnh sát đến tìm con có phải là có chuyện hay không?
Tần Thiên lấy ra một điếu thuốc, châm lửa ngay trước mặt cha mẹ mình.
- Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, hai gã cảnh sát đó đến đây để làm bộ làm tịch thế thôi, mẹ cứ yên tâm đi!
Mẹ của Tần Thiên nghe Tần Thiên nói như vậy, lúc đó mới cảm thấy yên lòng. Bà ta cười to nói:
- Mẹ đã nói là không có chuyện gì rồi mà. Đúng rồi, Tiểu Thiên, con biết việc chị gái con xảy ra chuyện chưa?
- Chị gái con xảy ra chuyện ư?
Tần Thiên sửng sốt, hắn lắc đầu nói:
- Làm sao mà con biết được chuyện này. Hai ngày nay con bận rất nhiều việc, đâu có thời gian mà đi quan tâm đến chị gái con chứ. Hơn nữa chị ấy rất có bản lĩnh, sao có thể gặp chuyện không may được?
- Chị gái của con bị người ta giết!
Khi nghe mẹ của Mính nói câu đó xong, Tần Thiên chỉ tỏ ra hơi giật mình chứ cũng không có biểu hiện quá đau lòng. Hắn rút điếu thuốc ra khỏi miệng, hỏi:
- Mẹ à, sao chị gái con lại bị người ta giết chứ?
- Mẹ cũng không biết được, nói chung đó là chuyện của ngày hôm qua!
Mẹ của Tần Thiên không có chút bi thương nào, chỉ nói:
- Bây giờ mẹ chỉ lo lắng chị gái con vừa chết thì tiền của nó phải làm sao bây giờ?
Lý Khả Hân không trực tiếp trả lời vấn đề Diệp Lăng Phi mà hỏi ngược lại hắn. Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi đau đầu, hắn mới nhớ ra trong khoảng thời gian này các trường đại học trên địa bàn thành phố Vọng Hải đã bắt đầu khai giảng, có lẽ Vu Tiêu Tiếu đã quay về đây để đi học. Nghĩ đến Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi không khỏi lại nhớ tới chuyện xảy ra buổi tối hôm đó. Đêm đó Diệp Lăng Phi đã quan hệ với Vu Tiêu Tiếu, điều này đã chứng thực rồi, tuy vậy trên giường của Diệp Lăng Phi vẫn còn lưu lại vết máu, vết máu đó hẳn là máu trinh. Diệp Lăng Phi vốn cho rằng vết máu là của Tiêu Vũ Văn, nhưng sau đó khi hắn ân ái với Tiêu Vũ Văn thì mới phát hiện, Tiêu Vũ Văn vẫn còn tấm thân xử nữ, điều đó chứng tỏ buổi tối hôm đó Diệp Lăng Phi chưa có quan hệ với Tiêu Vũ Văn.
Diệp Lăng Phi đương nhiên cũng từng hoài nghi người đó là Trịnh Khả Nhạc, nhưng mà thái độ mập mờ của Trịnh Khả Nhạc khiến Diệp Lăng Phi không thể xác định rốt cuộc đó có phải là Trịnh Khả Nhạc hay không nữa. Ngoại trừ Trịnh Khả Nhạc ra, chỉ còn có Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu ở đó. Chỉ là thân thể của Trương Tuyết Hàn chắc không thể chịu đựng được loại cảm giác hưng phấn này, vì thế Diệp Lăng Phi cũng loại trừ luôn cả Trương Tuyết Hàn, hiện giờ chỉ còn lại Vu Tiêu Tiếu và Trịnh Khả Nhạc.
Từ phản ứng khác thường của Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi cảm giác Vu Tiêu Tiếu cũng có khả năng. Bây giờ Diệp Lăng Phi đoán không ra thái độ của Vu Tiêu Tiếu, nếu như thực sự mình đã quan hệ với Vu Tiêu Tiếu thì từ nay về sau hắn sao có thể ở cùng với Vu Tiêu Tiếu đây?
Trong nháy mắt Diệp Lăng Phi đã suy nghĩ lan man rất nhiều vấn đề, Lý Khả Hân nào biết được Diệp Lăng Phi lại có lắm ý nghĩ như vậy, cô chỉ cười rồi nhận điện thoại.
- Tiêu Tiếu, sao lại gọi điện thoại cho chị thế?
Lý Khả Hân hỏi.
Lý Khả Hân quen biết Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn cũng là nhờ quán cà phê lúc trước, khi đó Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn thường tới nơi này uống cà phê, bởi vì dung mạo tuyệt thế của hai thiếu nữ này, chỉ cần hai cô tới uống cà phê, quán cà phê của Lý Khả Hân đảm bảo sẽ có rất nhiều khách hàng, những người đến đây uống cà phê thì phần lớn đi ngắm mỹ nữ là chính. Giao tình giữa Lý Khả Hân với Trương Tuyết Hàn có khi còn sâu hơn một chút so với giao tình với Vu Tiêu Tiếu, đó là bởi vì Trương Tuyết Hàn từng đến nơi này ca hát, lúc này Lý Khả Hân lại nhận được điện thoại của Vu Tiêu Tiếu, trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, sao Vu Tiêu Tiếu lại gọi cho mình nhỉ.
- Bà chủ Lý à, quán cà phê của chị sao rồi, mới hơn một tháng không gặp, chị đã hô biến quán cà phê của mình rồi sao!
Cá tính của Vu Tiêu Tiếu chính là như vậy, thản nhiên nói to:
- Bà chủ Lý, chị đừng nói là vì em không đến đây nên quán cà phê của chị không có tên sắc lang nào mò đến nữa nhé! Nếu thực sự là như vậy thì đây là lỗi của em rồi!
- Tiêu Tiếu, sao em biết quán cà phê của chị không còn nữa, không phải em đang đứng ngay ngoài cửa sao!
Lý Khả Hân vừa cười vừa nói,
- Đừng nói với chị là em đang đang đứng ngoài cửa quán rượu đấy.
- Đương nhiên rồi, không đứng ngoài cửa quán rượu thì làm sao em biết quán cà phê của bà chủ Lý đã biến mất tăm rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói
- Vốn là em còn dự định sau khi trở lại thành phố Vọng Hải sẽ đi giúp việc ở quán của chị, lôi kéo thêm khách đến quán để chị chia cho em ít hoa hồng kia. Lúc ở nhà em đã nghĩ kỹ phương án rồi, em kéo được một tên gia súc đến, chị sẽ cho em một tệ, bằng mị lực của bản tiểu thư, một ngày thu hút được một trăm tên gia súc tới đây cũng không có vấn đề, thế là một ngày em có thể kiếm hơn trăm tệ rồi, kết quả là em sẽ la hét ầm ĩ, nơi này sẽ trở thành quán rượu luôn!
- Ha ha. Tiêu Tiếu, quán rượu không tốt sao, nếu em có thể câu khách đến đây, chị sẽ chia phần trăm cho em!
Lỷ Khả Hân nói xong liền cất bước đi ra cửa quán rượu, cười nói:
- Tiêu Tiếu, em vào đi, chị ở ngay trong quán rượu đây này!
- Em cũng muốn đi vào lắm, thế nhưng em không vào được a. Chị khóa cửa mất rồi, làm sao em vào được!
Vu Tiêu Tiếu phàn nàn.
Lý Khả Hân phì cười cúp điện thoại, đi ra mở cửa. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy Lý Khả Hân nhắc tới tên của Vu Tiêu Tiếu, hắn đoán được có thế là Vu Tiêu Tiếu tới đây, trong lúc nhất thời Diệp Lăng Phi không biết phải nói gì với Vu Tiêu Tiếu, nên giữ thái độ như trước đây với Vu Tiêu Tiếu, hay dịu dàng với cô bé thêm một chút?
Trong khi Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ phải đối mặt Vu Tiêu Tiếu như thế nào thì nghe tiếng bước chân vang lên trong quán rượu. Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì thấy Lý Khả Hân dẫn Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi về phía mình.
Hiển nhiên là Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn cũng không ngờ đươc Diệp Lăng Phi lại ở chỗ này, Trương Tuyết Hàn mặc một bộ quần áo toàn trắng, chỗ cổ áo lộ ra một phần da thịt trắng muốt làm cho người khác nhìn thấy nhất định sẽ phải mơ mộng không thôi, về phần Vu Tiêu Tiếu, cô mặc một chiếc áo phồng cộc tay in một nhân vật hoạt hình và một chiếc quần jean ngắn, để lộ cặp chân thon dài trắng như tuyết cực kì hấp dẫn.
Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, hầu như đồng thời ngây ngẩn cả người, hơn nữa hai người còn có cùng một biểu hiện, đó là gương mặt hai người đều đỏ bừng lên. Vu Tiêu Tiếu len lén liếc nhìn Trương Tuyết Hàn, mà Trương Tuyết Hàn cũng đưa mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu, không tự chủ nắm chặt tay người kia, thần sắc cực kỳ mất tự nhiên.