Đô Thị Tàng Kiều
Chương 769 : Thần sắc mất tự nhiên
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu đã không gặp Diệp Lăng Phi ít nhất là một tháng rồi, lúc này gặp Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu và Tnrơng Tuyết Hàn cùng có một loại phản ứng kỳ quái, đó chính là gương mặt cả hai đỏ bừng lên, mà Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu lại nắm chặt tay nhau. Diệp Lăng Phi vốn cho rằng Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy mình thì sẽ tỏ ra mất tự nhiên, nhưng không ngờ là cả Trương Tuyết Hàn gặp mình cũng bối rối như vậy, tự nhiên lại có bộ dạng y hệt với Vu Tiêu Tiếu, điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng khó hiểu, không đoán được nguyên nhân bên trong là gì.
- Tuyết Hàn, Tiêu Tiếu, hai người các em sao lại vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã ngẩn ra như vậy, mau ngồi xuống đi, để chị tự đi chuẩn bị hai ly rượu cho các em!
Lý Khả Hân nào có thể biết được câu chuyện rắc rối phức tạp giữa Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi, cô để hai thiếu nữ ngồi ở hai bên trái phải của Diệp Lăng Phi, còn bản thân thì đi đến quầy rượu, tự tay chuẩn bị hai ly, bưng tới chỗ ba người kia.
- Các em nếm thử đi, đây là do chính tay chị pha chế đó!
Lý Khả Hân mời.
Trên khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân của Trương Tuyết Hàn hơi hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, cô nói với giọng điệu rất dễ thương:
- Em không uống được rượu!
Lý Khả Hân vừa nghe vậy, vội vã xin lỗi:
- Em xem chị có hồ đồ không chứ, chị quên mất là em không uống được rượu, để chị đi lấy nước trái cây cho em nhé!
Lý Khả Hân đứng dậy định đi lấy nước trái cây cho Trương Tuyết Hàn, lại bị Trương Tuyết Hàn ngăn cản:
- Cảm ơm chị, em không uống gì cả đâu!
Không biết vì sao Vu Tiêu Tiếu cũng không uống rượu, ánh mắt của cô không dám nhìn Diệp Lăng Phi, quay sang nói với Lý Khả Hân rằng:
- Bà chủ Lý, em.., em hôm nay là cùng.., cùng Tuyết Hàn đến nơi này chơi một chút, dạ, em.., em còn có chuyện, a, em phải đi.., đi trước đây!
Hành động khác lạ của Vu Tiêu Tiếu làm Lý Khả Hân cảm thấy rất kỳ quặc. Lý Khả Hân nghi hoặc nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, em làm sao vậy, sao hôm nay chị cảm thấy em cứ là lạ thế nào ấy!
- Không... Không có gì đâu!
Vu Tiêu Tiếu nói xong vội vã đứng dậy, Tuyết Hàn cũng chậm rãi đứng lên. Diệp Lăng Phi vốn chưa nói câu nào lúc này bèn lên tiếng:
- Tiêu Tiếu, cái con bé này, em làm sao vậy, thấy sư phụ của mình mà cũng không chào hỏi, vừa mới tới đã muốn đi, cẩn thận anh mất hứng, ngồi xuống đi!
Nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, thái độ của Vu Tiêu Tiếu hôm nay đúng là khác thường, lại nghe lời Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế, Trương Tuyết Hàn thấy vậy cùng ngồi xuống theo. Tuy vậy Vu Tiêu Tiếu tựa hồ có chút mất tự nhiên, cô cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nói:
- Sư phụ, em thực sự có chuyện mà, nếu không em để Tuyết Hàn lại đây, em thì quay về trường học!
- Quay về đi học ư?
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ là mấy giờ rồi, muộn thế này em còn quay về trường học làm gì?
Diệp Lăng Phi thầm kết luận Vu Tiêu Tiếu rất có thể là người mà mình đã quan hệ hôm đó, nếu không Vu Tiêu Tiếu sẽ không cỏ thái độ khác thường như bây giờ. Diệp Lăng Phi trong lòng hạ quyết tâm, bắt đầu thực hiện kế hoạch. Hắn hào sảng nói:
- Khó có được một ngày chúng ta có thẻ tề tựu được như hôm nay, nào, lại đây, chúng ta cùng nhau uống rượu tán gẫu. Tiêu Tiếu, đồ đệ như em thực sự là rất quá đáng đó, dám không gọi điện thoại cho sư phụ anh đây để báo là mình đã đến, bây giờ phải phạt uống một chén nhỉ!
- Sư phụ, em thật sự không thể uống rượu, cha em thấy em ở thành phố Vọng Hải sinh hoạt quá tùy tiện nên đã mắng cho em một trận, chuyện này Tuyết Hàn cũng biết đấy. Lúc đó Tuyết Hàn cùng ở nhà em, cha em đã giáo huấn em ngay trước mặt cậu ấy đấy. Sư phụ, lần này anh tạm tha tội cho em đi, em đã hứa với cha sẽ ngoan ngoãn học tập, không dám làm loạn nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong, hắn quay sang nhìn Trương Tuyết Hàn đang ngồi bên cạnh mình, hỏi:
- Anh đã nói đưa các em về thì sẽ đưa các em về, đừng có lôi thôi nữa!
Diệp Lăng Phi thầm hạ quyết tâm tìm hiểu chuyện kia, hắn quay sang nói với Lý Khả Hân rằng:
- Khả Hân, cứ như vậy nhé, anh về trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh!
Lý Khả Hân không khuyên Diệp Lăng Phi ở lại thêm một lát, cô chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi ra khỏi quán rượu, Diệp Lăng Phi bảo hai cô gái lên chiếc xe của mình đang đậu ở ven đường.
- Tuyết Hàn, anh đưa em về trước nhé!
Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn thật cẩn thận, sau đó bắt đầu khởi động xe. Vu Tiêu Tiếu nhân cơ hội Diệp Lăng Phi đang nổ máy, nói với hắn rằng:
- Sư phụ, anh đưa em về trường học trước đi, em còn có việc ở trường, về phần Tuyết Hàn thì cậu ấy không bận gì đâu, Ừ, sư phụ, cứ quyết định như vậy nhé, anh đưa em về trường trước!
- Em có việc ở trường à?
Diệp Lăng Phi hỏi,
- Là việc gì vậy?
- Sư phụ, anh hỏi điều này làm gì, người ta là con gái, tất nhiên phải có những chuyện riêng của con gái chứ!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Em không thể nói với anh được!
Diệp Lăng Phi cười cười, đáp:
- Em không nói cho anh biết thì thôi, vậy anh sẽ quyết định đưa ai về trước.
Diệp Lăng Phi không đưa Vu Tiêu Tiếu về trước mà đưa Trương Tuyết Hàn về trường của cô. Không biết vì sao bây giờ Vu Tiêu Tiếu hơi sợ việc một mình ở cùng với Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu trước đây cực kì hào sảng, tất nhiên không hề ngại điều này, Vu Tiêu Tiếu thấy con đường mà Diệp Lăng Phi đang đi không phải là con đường đến trường của mình, cô vội vàng hỏi:
- Sư phụ, anh muốn đưa em đi đâu vậy?
- Làm sao thế, sợ rồi à?
Diệp Lăng Phi cười nói,
-Yên tâm đi, anh không bán em đi đâu mà lo!
Vu Tiêu Tiếu ngồi cũng khôngyên, ánh mắt của cô thường xuyên nhìn ra bên ngoài, nội tâm có vẻ bất an. Diệp Lăng Phi cũng không nói cho Vu Tiêu Tiếu biết mình đi đến nơi nào. Khi đến bờ biển, Diệp Lăng Phi mới dừng xe lại. Diệp Lăng Phi không xuống xe, chỉ hạ cửa kính xe xuống, lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa hút.
Vu Tiêu Tiếu ngồi ở vị trí phụ lái, nhìn xung quanh một chút, giọng nói có vẻ khiếp đảm:
- Sư phụ, rốt cuộc anh muốn làm gì a, sao anh lại lái xe đưa em đến chỗ này?
Diệp Lăng Phi phun ra một làn khói thuốc, tay trái hắn cầm điếu thuốc đặt ờ chỗ cửa kính xe, hơi nghiêng đầu, nhìn Vu Tiêu Tiếu, khẽ cười nói:
Tiêu Tiếu, anh hỏi em chuyện này, nếu như em chịu nói thật, anh lập tức đưa em về, ngược lại, nếu như em không chịu nói sự thực với anh, vậy đừng có trách anh. Em nhìn thấy chưa, ở đây không có bất kì người nào, anh có thể làm bất cứ chuyện gì dù em có kêu đến rách cổ cũng không có người đến cứu em đâu. Càng thảm hơn là khi trời tối, có rất nhiều tên yêu râu xanh lảng vảng ở đây đó, em nghỉ xem những tên háo sắc này khi thấy một thiếu nữ trẻ trung gợi cảm ở đây thì bọn họ sẽ làm gì nhỉ!