Đô Thị Tàng Kiều
Chương 770 : Em quyết không từ chức
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Diệp Lăng Phi nói ra câu này là vốn định dọa Vu Tiêu Tiếu khiếp sợ để cô chịu nghe lời.
Nhưng sau khi Vu Tiêu Tiếu nghe xong câu nói này của Diệp Lăng Phi, tinh thần thay đổi ngược lại, cảm giác mất tự nhiên lúc nãy đã biến mất, nhận lại được là tiếng hừ lạnh không vui của Vu Tiêu Tiếu.
- Hừ, sư phụ, người đừng có dọa tôi, tôi sẽ không bị dọa khiếp đâu, tôi có gì phải sợ chứ, tôi còn không hiểu sư phụ người sao, người cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, người sợ nhất chính là chị của tôi đó!
Vu Tiêu Tiếu chu môi nói:
- Người đừng có ở đây mà dám bắt nạt tôi, vậy tôi chấp nhận vậy, chẳng qua chỉ là một câu nói sao, ra lăn lộn thì sẽ có lúc phải trả thôi, bổn tiểu thư ra lăn lộn lâu như vậy rồi, không biết đã bắt nạt không biết bao đàn ông hèn hạ rồi, bây giờ lại bị một lão đàn ông hèn hạ bắt nạt lại, vậy thì sao chứ, còn như người nói người ném tôi ở đây để cho mấy sắc lang đó bắt nạt à, hừ, nếu như sư phụ người thật nhẫn tâm làm vậy thì người không phải là Diệp Lăng Phi, không phải là sư phụ của tôi, tôi quá hiểu hành vi làm người của sư phụ người rồi, tuyệt đối người không bao giờ làm thế cả!
Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Vu Tiêu Tiếu suýt chút nữa bị sặc bởi ngụm thuốc đang hút đó, nói thế nào thì hắn cũng không thể ngờ tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu này sẽ nói ra những lời này. Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc đang cầm trong tay ra ngoài, quay người lại nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiểu nha đầu, cô như vậy khẳng định tôi sẽ không vứt cô lại đây?
- Sư phụ, người nhẫn tâm vứt tôi ở lại đây sao?
Vu Tiêu Tiếu lại đổi sang bộ mặt đáng thương muôn phần, cô nũng nịu nói:
- Sư phụ, người là người tốt nhất mà tôi đã gặp, tôi tin nhất định sư phụ sẽ không vứt cô gái yếu ớt ở lại đây đâu.
Diệp Lăng Phi thật hết cách với Vu Tiêu Tiếu, hắn đành nói:
- Vu Tiêu Tiếu, tôi hỏi cô một câu, cô phải thành thật nói cho tôi biết, thì coi như không có chuyện gì cả!
- Ừm, tôi nhất định sẽ nói cho sư phụ biết, sư phụ, người là lão đàn ông mà tôi kính trọng nhất, a, phải nói người là đàn ông mà tôi kính trọng nhất, sư phụ, người nhất định phải tin tôi, sư phụ, những gì tôi nói đều là thật lòng cả, nếu không tin thì người hãy nhìn vào mắt tôi đây, có phải mắt tôi đã chiếu ra tia thành thật không?
Diệp Lăng Phi vừa rồi suýt chút nữa bị Vu Tiêu Tiếu làm cho tức đến ngất đi mất, Vu Tiêu Tiếu lại nói hắn là lão đàn ông. Diệp Lăng Phi nhìn mắt Vu Tiêu Tiếu, nhìn một hồi lâu Diệp Lăng Phi mới nói:
- Tôi chẳng nhìn thấy gì cả!
Tiếp theo sau đó Diệp Lăng Phi lại bổ sung thêm một câu nói:
- Tiểu nha đầu chết tiệt cô, chẳng phải cô muốn tôi nhìn mắt cô để xem cô thành thật đến mức nào, nhưng cô lại nhắm tiệt mắt lại, cô bảo tôi xem cái đêck gì chứ!
Diệp Lăng Phi phát hiện mình sớm muộn gì cũng bị tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu làm cho tức điên lên mất, đánh cũng không được mà mắng cũng chẳng xong, hắn tạm thời nén cục tức trong lòng hỏi:
- Cô nói thật cho tôi biết, tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Tối hôm nào?
Vu Tiêu Tiếu lơ tơ mơ hỏi.
- Còn giả bộ với tôi hả, thật không biết là tôi muốn nói đến tối nào sao, chính là bữa tối hôm uống rượu tại nhà tôi đấy. Lúc đó còn có…
Sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong Vu Tiêu Tiếu giống như giác ngộ ra nói:
- A, sư phụ, người nói tối đó sao. Tôi cũng chẳng biết gì cả, tôi chỉ biết lúc tôi tỉnh lại thì thấy ngủ dưới đất, tôi ngồi dậy rồi cùng Trương Tuyết Hàn đi khỏi. Sư phụ, sao thế, đã xảy ra chuyện gì sao, tôi phải nói trước, tôi không có lấy cắp bất cứ thứ đồ gì đó, nếu như nhà sư phụ có mất đồ thì đừng có đến tìm tôi, tôi không có lấy cắp đâu!
- Ai nói cô lấy cắp đồ chứ!
Diệp Lăng Phi nhìn ra tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu sẽ không nói cho hắn biết rốt cuộc tối đó đã xảy ra chuyện gì. Lúc nãy Diệp Lăng Phi ở trong quán bar của Lý Khả Hân đã đưa ra chủ định rồi, nếu như Vu Tiêu Tiếu không chịu nói cho hắn biết vậy thì hắn sẽ đi thử Vu Tiêu Tiếu.
- Sao thế, em và Tình Đình lại cãi nhau à?
Diệp Lăng Phi vừa nghe câu này hắn quay người lại nhìn Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết lắc đầu, nói:
- Không phải, em và Tình Đình quan hệ rất tốt, em chỉ là cảm thấy em ở đây có chút không thích ứng!
- Ý gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Trương Lộ Tuyết lại mím môi không chịu nói. Diệp Lăng Phi chẳng hiểu rốt cuộc Trương Lộ Tuyết muốn nói gì, có điều hắn không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Trương Lộ Tuyết nữa, Diệp Lăng Phi đã tính sẵn, hắn nhất định phải thuyết phục Chu Hân Mính từ bỏ thân phận cảnh sát.
Diệp Lăng Phi lên lầu đi thẳng đến phòng của Chu Hân Mính, lúc Diệp Lăng Phi vừa bước vào phòng Chu Hân Mính thì nhìn thấy Chu Hân Mính ngồi trên giường, Bạch Tình Đình tay đang cầm miếng gạt đang băng quanh cánh tay trái của Chu Hân Mính.
- Hân Mính, chuyện gì thế này?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Chu Hân Mính bị thương, đầu hắn vo ve, cái dự cảm không lành trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Diệp Lăng Phi vội vàng đến bên Chu Hân Mính, Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Không có gì, chỉ là hôm nay em chỉ bị thương nhẹ thôi!
- Bị thương? Tại sao lại bị thương, có phải có người đả kích em?
Diệp Lăng Phi lo lắng nói.
- Nghĩ nghĩ bậy bạ gì thế hả!
Chu Hân Mính hừ lạnh một câu nói:
- Hôm nay lúc em đang tập luyện không cẩn thận làm thương cổ tay, em chỉ để cho Tình Đình đổi miếng gạt cho em thôi.
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, hắn bước mấy bước đến trước mặt Chu Hân Mính đột nhiên nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, em lập tức từ chức, đừng làm đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự nữa!
Chu Hân Mính vừa nghe lập tức nói:
- Tại sao em phải từ chức?
- Anh bảo em từ chức!
Diệp Lăng Phi trước giờ chưa từng nói kiểu này với Chu Hân Mính, lúc này hắn kiên quyết lạ thường nói:
- Bất luận thế nào em cũng phải từ chức!
Chu Hân Mính nghe khẩu khí cứng rắn của Diệp Lăng Phi lập tức nổi nóng lên phẫn nộ nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có quá đáng, anh không có quyền yêu cầu em từ chức, em yêu cái công việc này, em tuyệt đối không từ chức!