Đô Thị Tàng Kiều

Chương 811 : Vụ nổ kinh hoàng

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Trong thiên hạ đúng là có nhiều chuyện trùng hợp. Diệp Lăng Phi thật không ngờ lại gặp phải Trịnh Thiên Soái ở chỗ này. Cái tên Trịnh Thiên Soái này cũng là khéo đến, sớm không đến. muộn không đến. lại cứ khăng khăng đến đúng lúc Diệp Lăng Phi muốn rời đi.



Diệp Lăng Phi nghĩ đến chuyện Tiền Thường Nam còn ở trong phòng. Susan đang ở chỗ nào nhỉ. nếu như để cho Trịnh Thiên Soái nhìn thấy Susan thì nhất định hắn sẽ nghi ngờ, mình vốn muốn đi hỗ trợ một tay, bây giờ lại thành ra trở ngại, cái này không tốt rồi. Diệp Lăng Phi nghĩ tói đây, hắn lập tức đứng ở cửa thang máy, cười nói với Trịnh Thiên Soái đang đứng ở bên trong:



- Trịnh tiên sinh, không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này, thật là trùng hợp a!



Trịnh Thiên Soái đây là tự dưng muốn tìm Tiền Thường Nam. hắn muốn thúc giục Tiền Thường Nam mau chóng ra tay với Diệp Lăng Phi, thế nhưng, sau khi thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện ở chỗ này, Trịnh Thiên Soái cảm thấy cực kì ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời hắn không thế phản ứng kịp, chỉ nói quanh co:



- ừ, đúng là rất trùng hợp!



Trịnh Thiên Soái vốn định đi ra khỏi thang máy, nhung hắn ngẫm lại một chút, nếu như bây aiờ mình đi tìm Tiền Thường Nam. chẳng phải là sẽ để Diệp Lăng Phi biết được sự tồn tại của Tiền Thường Nam sao, như vậy không được rồi. Trịnh Thiên Soái nghĩ tới đây, hắn không đi ra thang máy nữa mà là ấn một nút trên bảng điều khiển, tức thì cửa thang máy chậm rãi đóng lại.



Diệp Lăng Phi nhìn theo thang máy vẫn tiếp tục chạy xuống phía dưới, rồi sau đó dừng một lúc ở tầng một. Diệp Lăng Phi không hề nóng ruột bỏ đi. vẫn đứng ở trước thang máy, châm một điếu thuốc để hút. Hắn đoán Trịnh Thiên Soái có thể sẽ quay lại nơi này, vì thế mới cố ý chờ Trịnh Thiên Soái trở về. Quả nhiên. Trịnh Thiên Soái lại ngồi thang máy lên đúng tầng này, khi cửa thang máy mở ra. Trịnh Thiên Soái thấy Diệp Lăng Phi đã đứng ở trước cửa rồi.



- Trịnh tiên sinh, thật là trời khéo trêu người a, lại gặp phải anh nữa rồi!



Diệp Lăng Phi vẫy vẫy tay về phía Trịnh Thiên Soái, Trịnh Thiên Soái vừa thấy Diệp Lăng Phi vẫn còn đứng ở chỗ này, hắn đành phải bấm nút thang máy thêm lần nữa. Trịnh Thiên Soái không dự định đi tìm Tiền Thường Nam nữa mà lựa chọn gọi điện thoại.



Trịnh Thiên Soái trở về gian phòng của mình, hắn vừa mới bật đèn lên thì đã bị tình cánh trước mắt làm cho hoảng sợ, chi thấy có bốn gã đàn ông đang bên trong phòng của hắn. Bốn gã đàn ông luôn duy trì một tư thế ngồi, cho đến khi Trịnh Thiên Soái bật đèn trong phòng lên thì mấy gã đó mới hoạt động thân thề một chút.



- Các người vào đây bằng cách nào?



Khi Trịnh Thiên Soái thấy rõ một trong bốn gã đang ngồi đây là Tiểu Thất thì Trịnh Thiên Soái ngược lại không còn thấy sợ nữa. Hắn đi tới liếc mắt nhìn Tiểu Thất, hỏi:



- Vì sao các ngươi lại muốn vào phòng tôi vậy?



Tiểu Thất khẽ cười nói:



- Trịnh tiên sinh, cũng không còn cách nào khác, chúng tôi tới chậm nên không còn phòng trống nữa rồi, đành phải đến phòng của anh ở tạm vậy. Dù sao thì Trịnh tiên sinh à, phòng của anh cũng là loại phòng lớn. dù có thểm vài người nữa ở cùng cũng sẽ không cảm thấy chật chội đâu!



Trịnh Thiên Soái vừa nghe vậy, mặt biến sắc, hừ lạnh nói:



- Tiểu Thất, lời này của anh có ý gì vậy, lẽ nào anh muốn ở trong phòng của tôi?



- Đương nhiên rồi, bốn người chúng tôi không ở chỗ của anh thì đi đâu bây giờ?



Tiểu Thất cười nói.



- Tôi cũng vừa nói qua rồi, lúc chúng tôi tới khách sạn thì khách sạn đã hết phòng rồi, chỉ đành phải ở lại phòng của anh thôi!



Trịnh Thiên Soái nghe thấy thế, vẻ mặt giận dữ, quát lớn:



- Tiểu Thất, anh đừng không biết lớn nhỏ như vậy! Tốt xấu gì tôi cũng là người tâm phúc hiện tại của ông chủ. còn anh thì sao, anh chăng là cái thá gì cả. Dương Tử đã chết rồi, hiện giờ anh căn bản là không có tư cách để nói chuyện trước mặt tôi đâu. Nếu như không phải ông chủ niệm tình anh đã đi theo ông ấy nhiều năm. chắc giờ này anh đã chết chung với Dương Tử rồi. hừ. đừng quên anh từng là tâm phúc của Dương Tử đó!



Tiểu Thất vừa nghe Trịnh Thiên Soái nói như vậy, hắn nhảy khỏi cái ghế, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông tới trước mặt Trịnh Thiên Soái, không biết trong tay hắn từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm lắp lánh hàn quang. Tiểu Thất kề con dao vào cổ Trịnh Thiên Soái, cười lạnh nói:



- Nêu như tôi giết anh thì cũng chỉ đơn giản như giẫm chết một con kiến mà thôi. Trịnh tiên sinh, mời anh chú ý cách dùng từ khi nói chuyện, nếu không rất dễ bị mất mạng đó!


- Hân Mính, đây đích thị là tiếng nổ, không phải là động đất. Nhưng mà cũng không biết uy lực của quả bom kia thế nào, chúng ta cứ đi ra ngoài trước thì tốt hơn!



Chu Hân Mính cũng tán thành ý kiến Diệp Lăng Phi. Cô đứng lên. đi tới cửa phòng đầu tiên, cửa phòng vừa mở ra. đã thấy không ít người quần áo xộc xệch điên cuồng chạy đến chỗ thang máy. có lẽ những người này đều tưởng là có động đất xảy ra. đều muốn mau chóng chạy ra bên ngoài. Những người này đều chạy về phía thang máy, nhung chiếc thang máy đó lại mở mãi không được, những người khách đang điên cuồng tựu này lập tức chạy ra chỗ cầu thang bộ, liều mạng chạy xuống phía dưới.



Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, nói với hai người Tiêu Vũ Văn và Vu Tiêu Tiếu đang bám chặt lấy mình:



- Các em đừng sợ, bây giờ cẩn phải thật bình tĩnh. Yên tâm đi. có anh ở đây, nhất định các em sẽ không bị thương tổn đâu!



Nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi. Tiêu Vũ Văn và Vu Tiêu Tiếu vốn đã bị dọa đến hoa dung thất sắc bắt đầu tỉnh táo trở lại. Hai cô bé này đều hết sức tín nhiệm Diệp Lăng Phi. có Diệp Lăng Phi ở bên. hai người cũng an tâm hơn nhiều. Bạch Tình Đình được Diệp Lăng Phi ôm chặt vào lòng, cô cảm nhận được sự che chở ấm áp từ Diệp Lăng Phi. trái tim đang đập thình thịch vì sợ cũng dần bình ổn trở lại.



Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình tới trước cửa phòng, nhìn ra bên ngoài, nói với Chu Hân Mính:



- Hân Mính, chúng ta cũng đi ra ngoài đi. À. khi đi em nhớ khóa cửa phòng lại nhé, đừng để bị mất đồ đạc gì đó!



Lúc này Diệp Lăng Phi vẫn không quên đồ đạc của mọi người để tránh khỏi có người nhân cơ hội trộm đồ dùng của họ. Bốn cô gái dưới dự hướng dẫn của Diệp Lăng Phi. không chút hoang mang, chậm rãi đi xuống tầng dưới. Khi bọn họ xuống đến tầng một thì thấy ngoài cửa khách sạn đang tập trung rất đông người. Nhiều người chi mặc quần cộc. không ít vị khách cuống quít chạy xuống, có người bị trật chân, có người bị ngã bầm dập cả mặt mũi. còn có một số người lăn từ trên cầu thang xuống có lẽ đã bị gãy xương rồi. chỉ là không có biện pháp để kiểm tra thôi. Mấy người này ngồi trước cửa khách sạn kêu la thảm thiết. Nói chung hiện trường là một mảnh hỗn loạn, mấy viên cảnh sát nghe đươc tin báo chạy đến khu du lịch, thấy tình hình phức tạp như vậy, lập tức gọi điện thoại xin trợ giúp. Đồn công an ở đây chỉ có một vài nhân viên, lại phải phụ trách trị an ở cả khu du lịch, bây giờ có chuyện lớn như thế này, lực lượng cảnh sát như vậy rõ ràng là quá mỏng.



Diệp Lăng Phi dẫn bốn cô gái ra khỏi khách sạn. Diệp Lăng Phi tìm được một chỗ nghỉ ngơi ở gần khách sạn. để cho mấy người Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính nghỉ ngơi ở đây một chút.



- Ông xã. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?



Vừa ra khỏi khách sạn. Bạch Tình Đình cũng không còn sợ hãi như ban nãy nữa. cô lập tức muốn làm sáng tỏ thắc mắc trong lòng.



Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói rằng:



- Anh cũng không biết, nhung mà anh đoán rằng vừa nãy nhất định là có một nơi nào đó trong khách sạn đã nổ tung, uy lực của vụ nổ này đạt đến mức khủng khiếp đó!



Diệp Lăng Phi nói.



- Anh nghĩ không phải là các loại thiết bị điện bị nổ đâu. rất có thể là......!



Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi phân tích đến chỗ này, cô bỗng nhiên nói:



-Là bom nồ!



- Đúng vậy!



Diệp Lăng Phi tán thành.



- Anh cho rằng đây là do nổ bom. hơn nữa sức công phá của quả bom này cũng không nhỏ đâu!



- Chẳng lẽ là tấn công khủng bố sao?



Vu Tiêu Tiếu chen miệng hỏi.



- Em cho rằng nơi này là nước Mỹ sao? Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:



- Anh nghĩ chuyện này còn có ẩn tình khác nữa!