Đô Thị Tàng Kiều
Chương 812 : Cuộc điện thoại lúc đêm khuya
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh nghĩ trong chuyện này còn có ẩn tình khác nữa!
Chu Hân Mính nghe hắn nói vậy liền hỏi:
- Vậy anh hoài nghi có bí ẩn gì trong chuyện này?
- Anh cũng không biết rõ lắm!
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu. nói:
- Cứ để xem tình hình cụ thể thế nào đã!
Những người khách thuê phòng ngồi chờ ở bên ngoài. nhân viên cảnh sát đến nơi lập tức phong tỏa toàn nhà lớn của khách sạn. Susan và Lucy hai người đi ra từ trong khách sạn. hai cô cố gắng thoát khỏi đám đông ở bên ngoài, thấy mấy người Diệp Lăng Phi ngồi ở bên này, Susan và Lucy cũng đi tới. Vừa nhìn thấy Susan và Lucy, Diệp Lăng Phi lập tức đứng dậy, đi về phía Susan. Susan dừng bước, liếc nhìn Diệp Lăng Phi. ủ rũ nói:
- Tiền Thường Nam đã chết rồi!
- Tiền Thường Nam chết rồi sao?
Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi bất ngờ, vội nói:
- Hắn làm sao mà chết vậy?
Susan xoay người lại, nhìn về phía tầng trệt khách sạn vẫn còn đang bốc khói, nói:
- Tiền Thường Nam và Trịnh Thiên Soái ở ngay trong căn phòng bị đánh bom. Tôi thật sựkhông ngờ được rằng gian phòng lại bị cho nổ tung. Lúc nãy tôi vừa cùng Lucy đến xem xét qua nơi đó rồi, căn phòng đó đã bị nổ không còn ra hình dạng gì nữa. Tiền Thường Nam và Trịnh Thiên Soái đã......!
Diệp Lăng Phi không cần Susan nói cũng có thể hình dung ra hình dáng của Tiền Thường Nam và Trịnh Thiên Soái khi bị nổ, nói vậy thì ở hiện trường nhất định là một cảnh máu thịt bay khắp nơi. Nhưng Diệp Lăng Phi cảm thấy rất quái lạ. sao Tiền Thường Nam và Trịnh Thiên Soái lại bị người khác cài bom nổ chết đây?
Diệp Lăng Phi nhìn Susan, nói
- Không phải Tiền Thường Nam ở cùng với các cô sao? Sao hắn lại xuất hiện ở gian phòng của Trịnh Thiên Soái vậy, đây không phải là một chuyện rất kỳ quái sao?
Susan nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô khẽ thở dài một tiếng. kể lại nguyên do của mọi việc cho Diệp Lăng Phi nghe. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn lại toe toét cười với Susan. Susan bị nụ cười của Diệp Lăng Phi làm cho hết sức hoang mang, cô mở to cặp mắt màu lam mỹ lệ của mình, nhìn trừng trừng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Susan nhìn mình như vậy, hắn cười nói:
- Susan ơi là Susan, cô là cảnh sát hình sự quốc tế, lẽ nào ngay cảmột điều đơn giản cũng không nghĩ đến sao?
- Nghĩ đến cái gì cơ?
- Giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích!
- Anh cứ ăn đi, em không ăn mì đâu!
Bạch Tình Đình nói.
- Em sẽ ra ngoài mua ít thức ăn!
Diệp Lăng Phi cũng không ngăn càn. hắn chi cắm cúi vào mấy bát mì. Bạch Tình Đình quả thực cùng Vu Tiêu Tiếu đi ra ngoài, nhung không lâu sau hai người đã quay trở về.
- Bà xã đại nhân, em xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn ra ngoài mua đồ ăn sao?
Diệp Lăng Phi ra vẻ ta đây đã đoán trước cả rồi, nói:
- Muốn anh nói à, nếu các em muốn ra ngoài mua đồ ăn, chẳng bằng đến nhà hàng ăn còn hơn!
Bạch Tình Đình bĩu môi. nói:
- Em đến đây để nói với anh một câu thôi, em và Tiêu Tiếu muốn ra ngoài ăn cơm. ngươi anh có đi cùng không?
- Anh mệt đến sắp chết rồi, anh không đi đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh ăn mì của anh là được rồi!
- Tiêu Tiếu, chúng ta đi thôi!
Bạch Tình Đình nói xong liền quay người ra khỏi nhà bếp, Vu Tiêu Tiếu quay về phía Diệp Lăng Phi làm một cái mặt quỷ, đi theo Bạch Tình Đình ra bên ngoài. Diệp Lăng Phi mới ăn được mấy miếng, bỗng nhiên dừng lại, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu hai cô nàng này ra bên ngoài ăn lại gặp phải kẻ xấu thì đúng là phiền phức rồi!" Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, vội vàng buông đũa xuống, xông ra ngoài.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa một quán cơm cách khu biệt thự Nam Sơn chi khoáng hai dặm. quy mô của nhà hàng này cũng không lớn, lúc này nhà hàng cũng không có nhiều khách cho lắm. Diệp Lăng Phi và cởi dây an toàn ra vừa nói:
- Hai vị mỹ nữ. xuống xe đi!
Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu không cần Diệp Lăng Phi nhắc nhờ, cũng đã tự xuống xe. Hai người đã đói bụng lắm rồi, bây giờ thấy đã đến cửa hàng ăn, vội vàng đầy cửa xuống xe đi vào trong quán. Khi Diệp Lăng Phi xuống xe thì Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đã vào trong nhà hàng rồi, động tác thành thạo như nghe hiệu lệnh của hai cô làm Diệp Lăng Phi sợ hết hồn. Diệp Lăng Phi cười cười, khóa cửa xe lại sau đó cũng cất bước đi vào trong.
Trong đại sảnh của quán ăn cũng chỉ có khoàng hai, ba vị khách. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu chưa tìm chỗ ngồi đã ra chỗ quầy tiếp khách gọi ba món ăn. Diệp Lăng Phi không để ý đến hai người, chọn một bàn ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu chọn món ăn xong liền đi tới chỗ Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. nhân lúc món ăn còn chưa đưa lên. Vu Tiêu Tiếu muốn gọi thêm ba chai bia nữa, theo cách nói của Vu Tiêu Tiếu, cái này gọi là uống trước chút rượu để lót dạ, nếu không thực sự là sẽ kém vui.
Trong lúc ba người đang uống rượu, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, đã muộn thế này lại có người gọi tới, thực sự khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác thấy rất bất ngờ. Khi Diệp Lăng Phi bắt máy, nghe thấy giọng nói của người ở đầu dây bên kia. sấc mặt hắn hơi thay đổi. có vẻ vô cùng mất tự nhiên.