Đô Thị Tàng Kiều
Chương 845 : Con trưởng thành rồi
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Diệp Lăng Phi và Angel ở cái đình sau hoa viên hôn nhau thắm thiết thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vọng lại.
Diệp Lăng Phi hơi hoảng, hắn nghĩ Bạch Tình Đình tới rồi vội vàng buông tay ra, cách xa Angel. Diệp Lăng Phi quay người lại chỉ nhìn thấy Alice mặc chiếc váy trắng đang đứng sau lưng họ. Alice không nhìn thấy hai người họ hôn nhau, đợi cô ta tới gần, Diệp Lăng Phi và Angel đã rời nhau rồi.
Alice hoàn toàn không biết mình đang làm phiền hai người đó hôn nhau. Cô đi vào trong đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Tình Đình tìm anh có việc!
- Ừm. Anh biết rồi! Anh về ngay đây!
Diệp Lăng Phi nói xong thì quay người lại nhìn Angel đi qua Alice. Diệp Lăng Phi đi khỏi Diệp Lăng Phi mới thấy trên mặt Angel có nước mắt. Alice không hiểu gì bèn hỏi:
- Angel! Anh ấy bắt nạt cậu à?
- Đâu có!
Angel đưa tay lau nước mắt nói:
- Không có gì đâu! Alice chúng ta về thôi!
- Về sớm vậy sao? Chẳng phải chúng ta tới đây học nấu ăn à? Tớ vừa mới học được cách làm mấy thứ!
- Về thôi! Chúng ta đừng làm phiền Satan và vợ anh ấy nữa. Đi thôi!
Cô đưa tay ôm lấy eo Alice nói:
- Alice! Đợi tớ rồi khỏi Vọng Hải này cậu phải nói chuyện nhiều với chị Tình Đình, gần gũi với cô ấy. Tớ tin điểm này rất quan trọng. Satan có thể chấp nhận người tình cũ như cậu hay không quan trọng là ở chỗ Bạch Tình Đình có thể chấp nhận cậu không. Theo như sự hiểu biết của tớ về Bạch Tình Đình, cô ta là người làm việc dựa trên tình cảm, tớ tin theo thời gian cô ta sẽ chấp nhận cậu!
Alice gật đầu nói:
- Angel tớ biết rồi!
Diệp Lăng Phi trở về biệt thự thì thấy Tình Đình đang bận dọn dẹp nhà ăn.
- Tình Đình bây giờ ăn cơm hả em?
- Ừm. Ông xã em đói rồi vì thế muốn ăn sớm một chút. Angel đâu rồi?
- Anh không biết. Vừa nãy Alice tới gọi anh chỉ nói em tìm anh có việc!
Diệp Lăng Phi đi vào phòng ăn và nói tiếp:
- Alice cũng không nói là gọi anh về ăn cơm, có lẽ Angel cho rằng em tìm anh có việc chăng?
- Ừm hoặc cũng có thể hai người bọn họ không ở nhà mình ăn cơm. Vừa nãy Alice đi cũng nói cô ấy muốn về biệt thự, em nghĩ chắc cô ấy cũng sẽ về thôi!
- Cũng có thể như vậy.
Diệp Lăng Phi ngồi trước bàn ăn, nhìn trên mặt bày la liệt các món ăn. Bạch Tình Đình bận rộn dọn bát đĩa cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã! Hân Mính gọi điện cho em cô ấy nói sẽ về nhà luôn, không quay lại đây nữa!
- Ừm. Chuyện này anh biết rồi!
- Ông xã! Cả đời này em chỉ yêu một người đàn ông! Em thuộc về anh nếu anh rời xa em em thật không còn cách sống tiếp nữa!
- A đầu ngốc! Anh làm sao mà xa em được. Chỉ là anh đang nghĩ cách giải quyết chuyện của Hân Mính. Vì chuyện này mà chiều nay anh đã đi tìm cô ấy. Anh đã thuyết phục được cô ấy rồi. Hôm nay cô ấy về nhà là để xem thái độ của bố mẹ cô ấy như thế nào, tới lúc đó anh mới nghĩ xem sẽ giải quyết thế nào?
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Ừm, như vậy cũng được, nhưng mà nếu như tổ chức hôn lễ tại Ai Cập,không thể không mời bố em tới tham gia, mà bố em lại chưa biết chuyện của ba chúng ta. Không biết bố có chấp nhận chuyện hoang đường này không!
- Bà xã đại nhân, nhạc phụ đại nhân anh giao cho em hết! Em là bảo bối tâm can của người, chắc em sẽ có cách phải không nào!
- Em thì có cách gì chứ! Bây giờ anh là ông chủ của em, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đều là của anh, em chỉ là làm công cho anh thôi! Tới lúc đó em sẽ nói với bố là em bị anh lừa. Bây giờ em bắt buộc phải nghe lời ông xã nếu không trên người em sẽ chẳng có một xu mất!
- Bà xã! Em đừng có nói như vậy! Tiền của anh không phải tiền của em sao? Em cần bao nhiêu ngay bây giờ anh đưa cho em!
- Ông xã! Em đùa ý mà! À đúng rồi ông xã! Ngày mai em phải đi giải quyết việc của bác Ngô! Em lo lắng không biết bố em nhìn nhận chuyện này như thế nào? Dù những người đó đều là cấp dưới của bố, những ngày đầu tiên họ đã cùng bố lập ra tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ này, lần này em sa thải bọn họ cảm thấy không phải cho lắm!
- Có gì đâu chứ! Chẳng phải do em đuổi bọn họ đi mà là họ tự muốn đi. Hơn nữa bọn họ mà về hưu thì vẫn có một khoản tiền rất lớn đủ cho họ an hưởng tuổi già rồi!
Bạch Tình Đình lo lắng mọi chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng vậy. Lúc đó đột nhiên nghe chuông điện thoại reo, Bạch Tình Đình ra khỏi lòng Diệp Lăng Phi đến trước bàn, cầm điện thoại đặt trên đó, vừa nhìn thì ra là điện thoại của Bạch Cảnh Sùng. Bạch Tình Đình không lập tức nghe máy mà nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã! Là điện thoại của bố em. Em nghĩ nhất định là vì chuyện mấy cổ đông đó bị tước quyền mà bố gọi tới!
Diệp Lăng Phi khua khua tay nói:
- Bà xã! Em nghe đi! Nếu có chuyện gì cứ bảo là do anh hết!
Diệp Lăng Phi nói rồi nằm trên giường, Bạch Tình Đình nhìn hắn lắc đầu nói:
- Bố em làm sao tìm anh được! Chắc là tìm em rồi, ai bảo em là tổng giám đốc của tập đoàn chứ!
Bạch Tình Đình nói rồi nghe máy, trong điện thoại là giọng trách móc của Bạch Cảnh Sùng. Bạch Tình Đình có thể đoán ra ở đầu dây bên kia ông chắc là đang tức giận lắm.
- Tình Đình, chuyện này là sao? Ông Ngô và những người khác đã gọi điện cho bố nói họ đều bị tước quyền cổ đông. Nếu không phải vì nể mặt bố thì họ đã họp cổ đông lại và tuyên bố tập đoàn phá sản lâu rồi!
Bạch Tình Đình nghe xong thì không trả lời ngay cô nhíu nhíu mày. Bạch Cảnh Sùng thấy con gái không trả lời ngay thì giọng lại cao hơn vài phần càng thêm nóng ruột và tức giận:
- Tình Đình chuyện này rốt cuộc là sao hả? Tại sao không thương lượng trước với bố, bây giờ con xem sự việc loạn như thế này. Nếu những người đó muốn quấy rối tiếp thì tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ coi như hết. Bố không muốn nó sụp đổ trong tay con!
Sắc mặt Tình Đình biến sắc ngay nói:
- Bố à! Con biết bố rất tức giận, con nghĩ chắc chắn là đám người đó gọi điện cho bố đúng không ạ?
Đối với thái độ của Tình Đình, Bạch Cảnh Thiên hoàn toàn bất ngờ ông ta không nghĩ rằng con gái lại dùng cái giọng đó nói chuyện với mình. Bạch Cảnh Sùng nói:
- Đúng vậy! Tất cả họ đều gọi điện cho bố. Cuộc điện thoại của cổ đông Ngô là nghiêm trọng nhất, ông ấy hi vọng bố sẽ thuyết phục được con đừng làm như vậy! Nếu không ngay ngày mai ông ấy sẽ làm đơn rút cổ phần.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nằm trên giường tự nhiên có có một dũng khí mà trước đây chưa từng có. Bạch Tình Đình cầm điện thoại đi về phía giường nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy Tình Đình, cảm giác ấm áp này khiến cô cảm thấy có dũng khí đương đầu với mọi khó khăn.
- Bố à, bây giờ con là tổng giám đốc của tập đoàn, con có quyền quyết định tương lai phát triển của nó. Không sai, mấy người đó đúng là cùng bố lập ra tập đoàn này nhưng họ đã hết thời rồi, họ chỉ biết nghĩ tới cái lợi trước mắt mà không biết tự tìm con đường phát triển trong tương lai của tập đoàn. Để bọn họ rời khỏi là sự lựa chọn tốt nhất. Ngày mai con sẽ làm hết chuyện xử lý việc bãi miễn quyền cổ đông của họ. Bây giờ vốn của tập đoàn đủ để thu hồi số cổ phần đó. Bố nên biết cái gì mà tuyên bố tập đoàn phá sản toàn là nói láo, bọn họ căn bản chẳng có quyền làm như vậy. Tập đoàn Thế Kỷ không nói là không thu hồi cổ phần mà phải làm theo “Luật công ty”, chỉ khi công ty không thu hồi cổ phiếu làm hại tới lợi ích của họ họ, họ mới có quyền kiện ra luật pháp. Rất rõ ràng, họ chẳng có quyền gì mà đòi khởi tố. Bố à, lần này con đã quyết định rồi. Không biết là ai khuyên con cũng không thay đổi quyết định, kể cả bố. Không phải con không tôn trọng bố, chỉ là hiện nay bố không ở tập đoàn, bố không hiểu mọi chuyện bây giờ. Lẽ nào bố cho rằng tổng giám đốc như con không có năng lực làm cho tập đoàn đi lên hay sao?
Bạch Tình Đình nói xong đầu dây bên kia bỗng im ắng. Mãi lâu sau Bạch Cảnh Sùng mới nói:
- Tình Đình xem ra con trưởng thành thật rồi!