Đô Thị Tàng Kiều

Chương 846 : Tổng giám đốc mời họp

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Bạch Tình Đình nghe thấy bố nói mình trưởng thành rồi thì cô cầm điện thoại tay phải đặt trên lồng ngực Diệp Lăng Phi, vừa sờ ngực hắn vừa nói:



- Bố à! Trải qua nhiều chuyện như vậy, con cũng trưởng thành hơn nhiều rồi, bố! con không phải là trẻ con nữa, con đã kết hôn rồi, bố yên tâm, con làm việc không bao giờ bị kích động đâu. Bố đừng quên bố còn có một người con rể tài giỏi đấy!



Bạch Cảnh Sùng nghe thấy con gái nhắc tới Diệp Lăng Phi ông thở nhẹ nói:



- Tình Đình, thật ra bố nên sớm biết mọi chuyện này đều do thằng Diệp đứng đằng sau. Bố tin nếu không phải là do nó làm con cũng đâu có mạo hiểm như vậy. Thằng Diệp có năng lực tốt, lại có ma lực, bố tin quyết định lần này là đúng!



- Cảm ơn sự ủng hộ của bố!



Bạch Cảnh Sùng cũng hết cách, trong lòng ông hiểu rõ, cái thằng con rể này có thực lực vượt khỏi sức tưởng tượng của ông, từ cái giây phút Diệp Lăng Phi đưa tay ra cứu lấy tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ thì hắn đã thâm nhập được vào tập đoàn. Cũng có nghĩa là tập đoàn này sớm muộn gì cũng thuộc về Diệp Lăng Phi. Bạch Cảnh Sùng đã nhìn ra điểm này. Vì vậy ông mới để con gái mình làm tổng giám đốc tập đoàn, ông muốn thông qua con gái gây tác động lên Diệp Lăng Phi. Trên thực tế thì là Diệp Lăng Phi đang tác động lên Bạch Tình Đình.



Bạch Cảnh Sùng vừa cúp máy, Bạch Tình Đình liền thơm lên má Diệp Lăng Phi nói:



- Ông xã! Bây giờ thì tiêu rồi! Em đắc tội với bố!



Nói rồi cô vứt điện thoại sang một bên giường, quay người lại, cả người cô ngồi trên người Diệp Lăng Phi. Cặp đùi trắng của Bạch Tình Đình bị lộ ra do chiếc váy ngủ quá ngắn. Cô ngồi trên người Diệp Lăng Phi, đứng từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy chiếc quần nội y của vợ. Bạch Tình Đình nũng nịu:



- Đều là do anh đó! ông xã! Bố nhất định sẽ giận em!



Diệp Lăng Phi vẫn bình thản nằm trên giường, hắn nhìn Bạch Tình Đình đang nằm trên người mình. Hai bàn tay sờ đùi tới mông cô, bóp mạnh mông cô nói:



- Bà xã đại nhân, cái này có liên quan gì tới anh nào, là do em nói chuyện với bố, vừa nãy không phải anh nói rồi sao, nếu bố tìm em vì chuyện tập đoàn thì em cứ đổ hết trách nhiệm lên người anh này. Vừa nãy em nói chuyện mạnh mồm thế bố không giận mới lạ đó. Anh không quan tâm đâu, em cố mà nghĩ cách nịnh bố đi!



Bạch Tình Đình nghe xong cúi người xuống cắn vào vai Diệp Lăng Phi một miếng. Diệp Lăng Phi nhíu mày nói:



- Bà xã đại nhân! Em làm gì vậy! Thật đúng là! Đừng đùa nữa!



- Ai đùa chứ! Ai bảo cái đồ trứng thối nhà anh nói linh tinh!



Bạch Tình Đình thơm Diệp Lăng Phi vào má đưa lưỡi liếm quanh má hắn, nhẹ nhàng nói:



- Ông xã! Tóm lại đều là lỗi của anh!



- Được! Anh biết anh sai rồi!



Hai cánh tay của hắn bỗng ôm chặt lấy Bạch Tình Đình hai người môi kề môi hôn nhau say đắm.



Lúc Diệp Lăng Phi tỉnh lại, Bạch Tình Đình đã ra khỏi nhà rồi. Bạch Tình Đình bây giờ nghe theo lời của Diệp Lăng Phi, nhanh chóng xử lý chuyện cổ phần của những cổ đông đó. Vì vậy trời vừa sáng cô đã đi ngay. Diệp Lăng Phi bước xuống giường và đi đánh răng rửa mặt.



Diệp Lăng Phi rửa mặt xong quay lại thì phát hiện ra một cuộc gọi nhỡ là của Đường Hiểu Uyển gọi tới. Diệp Lăng Phi cảm thấy ngạc nhiên Đường Hiểu Uyển hôm nay phải đi làm tại sao giờ này lại gọi điện cho mình. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi lại cho Đường Hiểu Uyển, khi đầu dây bên kia bắt máy, hắn chợt nghe thấy tiếng khóc của Đường Hiểu Uyển:



- Anh Diệp! Hang thỏ tiêu rồi!


Đường Hiểu Uyển còn chưa nói hết Diệp Lăng Phi bèn cười:



- Giống con chó con, đúng không?



Đường Hiểu Uyển gật đầu, gương mặt đỏ bừng không dám nhìn Diệp Lăng Phi, chỉ nhẹ nhàng nói:



- Em cảm thấy cái động tác đó rất buồn cười!



- Có thoải mái không?



Đương Hiểu Uyển gật đầu. Lúc đó đèn giao thông chuyển sang màu xanh Diệp Lăng Phi lái xe đi tiếp.



Hắn không cố làm cho Đường Hiểu Uyển thêm xấu hổ. Hắn nói với cô chuyện hắn phải đi ra ngoài hai tháng. Chuyện này Đường Hiểu Uyển đã biết rồi, ý của hắn là có việc gì đợi hắn quay lại rồi tính tiếp. Trong thời gian hắn không ở đây dặn Hiểu Uyển chú ý một chút, đặc biệt là tên Lương Hoa Long đó. Trong lòng Đường Hiểu Uyển đã rõ ý của Diệp Lăng Phi, hành động của tên Lương Hoa Long đó đúng là làm người khác ghét, lại làm ra những chuyện biến thái như vậy.



Đối với Diệp Lăng Phi thì cái tên biến thái đó chỉ giỏi nói khoác nhưng thực tế thì một tí bản lĩnh cũng không có. Sở dĩ như vậy vì hắn ăn trộm đồ lót của Đường Hiểu Uyển, loại đàn ông này thật quá vô dụng. Có lẽ là sang Nhật học những cái mất dậy đó.



Lúc Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển tới Hang thỏ thì thấy tầng nhà ấy bị đốt tới độ chẳng thành hình dạng gì nữa. Hang thỏ ở ngay tầng 1 gần như không nhận ra hình dạng ban đầu rồi, chỉ thấy đen sì sì. Ngọn lửa này thật độc ác. Diệp Lăng phi vừa nhìn thấy trận hỏa hoạn thì nghĩ ngay tới Trần Ngọc Đình. Hắn biết nhà cô ta cũng ở đây, không biết bây giờ cô ta sao rồi. Trong lúc Đường Hiểu Uyển vào trong xem ở bên trong bị cháy như thế nào thì Diệp Lăng Phi ở bên ngoài gọi điện cho Trần Ngọc Đình.



Khi bên kia nhấc máy thì nghe thấy tiếng cười của Trần Ngọc Đình:



- Thưa ông chủ Diệp! Tại sao anh lại gọi điện cho tôi! Đúng là hiếm có nha!



- Trần Ngọc Đình xem chị kìa! Tại sao chị lại nói như vậy? Lúc nào tôi cũng nhớ tới chị mà! Tôi chỉ sợ sự xuất hiện của tôi sẽ làm phiền tới cuộc sống của chị, vì vậy mới không dám gọi điện cho chị!



- Anh ý! Nói lúc nào cũng ngọt như vậy! Nhưng mà thực tế thì lại không như vậy! Anh còn nhớ tới em đúng là không tin nổi!



- Ngọc Đình, thật đó anh nhớ em! Chỉ là gần đây anh có việc phải đi một khoảng thời gian chừng hai tháng. Ngọc Đình đợi khi anh quay lại thì người đầu tiên anh gặp là em!



- Được rồi! Được rồi! Anh có chuyện gì thì mau nói đi! Em còn chuẩn bị tài liệu chiều nay tổng giám đốc mở cuộc họp!



Diệp Lăng Phi chỉ muốn biết nhà Ngọc Đình có sao không bèn hỏi:



- Ngọc Đình! nhà em có hỏa hoạn gia đình em có sao không?



- Cái gì? Nơi em ở trước đây bị cháy sao? Căn nhà đó cũng cũ rồi sớm muộn cũng có chuyện mà!



- Ngọc Đình! Bây giờ em không ở đó nữa sao?



- Chuyển đi từ lâu rồi. Vì muốn Tiểu Vũ được học một trường cấp 3 tốt nên em đã chuyển nhà. Tiểu Diệp! Có thời gian tới nhà mới của em xem!



Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình đã chuyển đi không ở đây nữa mới thở phào, đột nhiên hắn nhớ tới chuyện Ngọc Đình vừa nói bèn hỏi:



- Ngọc Đình! Em vừa nói chiều nay tổng giám đốc triệu tập cuộc họp à? Lẽ nào Trương Lộ Tuyết về Vọng Hải rồi?