Đô Thị Tàng Kiều
Chương 856 : Thời gian ngừng lại
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Việc tập luyện trong quân đội cũng giống như việc lên lớp bình thường không khác gì mấy, buổi sáng tập luyện, trưa nghỉ, chiều tập, tới chín giờ nghỉ.
Có điều, ở đây so với việc tập luyện ở các doanh trại bình thường khác có chỗ không giống, ở đây các bài luyện tập được mang tính chọn lọc hơn, trong quá trình luyện tập, cảm thấy không thể thích ứng được thì có thể tự ý xin rời khỏi.
Có thể nói trước khi chưa tổ chức lần tuyển chọn đầu tiên, đã bắt đầu tiến hành đào thải những người không đủ về mặt thể chất. Diệp Lăng Phi từng nói qua với Lão Hổ, có ý để người của Lang Nha tạo một số áp lực với những binh sĩ kia. Ý của Diệp Lăng Phi là trước khi tiến hành đợt chọn lọc lần đầu, để các binh sĩ đó cảm thấy áp lực, như thế, càng có thể để những binh sĩ này biết rằng, muốn bước vào đội đặc chủng binh Lang Nha đinh cao không phải là chuyện dễ như trong tưởng tượng.
Cả ngày Diệp Lăng Phi đều tự mình rèn luyện mang tính phục hồi, tối hắn phải thi đấu với Bành Hiểu Lộ, theo thể chất hiện nay của Diệp Lăng Phi, muốn thắng dễ dàng là một chuyện vô cùng vất vả.
Ăn cơm xong. Diệp Lăng Phi đặc biệt đổi sang đôi giầy thể thao, mặc bộ quần áo ngụy trang, thắt chặt eo, một mình bước ra khỏi phòng.
Đợi lúc Diệp Lăng Phi tới, đã nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang đứng đợi ở đó. Cô ăn mặc cũng giống với Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ cũng mặc bộ đồ ngụy trang, eo thắt chặt, khiến chiếc eo vốn đã nhỏ của cô càng trở nên nhỏ hơn. Bành Hiểu Lộ buộc tóc kiểu đuôi ngựa, đội trên đầu chiếc mũ.
Diệp Lăng Phi bước tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, thấy eo Bành Hiểu Lộ mang theo súng, hắn toét miệng cười nói:
- Bành Hiểu Lộ, có không yên tâm khi đi với tôi sao, sao còn mang cả súng theo nữa thế. Có điều, điểm này cô yên tâm đi, con người tôi đây không phải đối với bất cứ cô gái nào cũng có húng thú cả đâu, nhất là đối với những phụ nữ mang hơi vị đàn ông lại càng không!
Bành Hiểu Lộ hất hất lông mày, lạnh lùng nói:
- Điều này không cần anh phải lo, đây là chuyện cá nhân tôi, tôi thích mang súng tùy thân!
- Ồ, nói cũng đúng, thời buổi này rất nhiều kẻ háo sắc, con gái luôn cảm thấy không an toàn.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:
- Cô không có cảm giác an toàn cũng đúng, cứ nghĩ xem ở đây có tới mấy trăm loài động vật dương tính, nhất là bên cạnh cô lại còn có quân quân Nhiếp gì gì đó, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết thuộc vào động vật hung tính rồi. Nhỡ mà phát điên lên thì, hậu quả thật khó lường!
Diệp Lăng Phi cố ý nói những lời này, rồi hắn lắc lắc eo, ra vẻ chuẩn bị khởi động. Bành Hiểu Lộ sớm đã hiểu được con người Diệp Lăng Phi, kiểu như Diệp Lăng Phi đây, càng đấu đá với hắn, càng thấy tức. Tốt nhất là tìm cách không thèm để ý tới hắn, như thể, hắn sẽ cảm thấy vô vị, rồi sẽ tự động ngậm miệng. Bành Hiểu Lộ lại thắt chặt lưng đai một chút, đưa mắt ngước nhìn ngọn núi đang bị màn đêm bao trùm, nói:
Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy Bành Hiểu Lộ, lúc này. Bành Hiểu Lộ cũng không lo được nhiều. Hắn không dám để Bành Hiểu Lộ xảy ra chuyện, nếu Bành Hiểu Lộ mà có làm sao. Bành Nguyên chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ, ai bảo hắn nửa đêm cùng con gái nhà người ta lên núi chứ. Trong lòng Diệp Lăng Phi rất bình tĩnh, lúc này, hắn không lo bảo vệ cho mình, chỉ có thể nghĩ cách bảo về Bành Hiểu Lộ.
Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy eo của Bành Hiểu Lộ, hai người lăn xuống sườn núi, chỉ nghe thấy thấy tiếng lộp bộp lộp bộp. Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ cả hai người biến mất trên sườn núi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy cả thân người đau nhức, hình như cả thân hắn vừa bị đánh một trận vậy. Hắn không biết giờ hắn đang ở đâu, chỉ biết hắn và Bành Hiểu Lộ lăn xuống dưới núi, lăn rất lâu, rất lâu mới dừng lại. Diệp Lăng Phi hai tay ôm chặt lấy Bành Hiểu Lộ, lúc này hắn không dám động gì cả, cũng không biết hắn đã bị thương ở đâu rồi.
Bành Hiểu Lộ cũng bất động, hai người đều bất động. Nhưng Diệp Lăng Phi lại nghe thấy hơi thở gấp gáp từ phía Bành Hiểu Lộ phát ra, rất rõ, Bành Hiểu Lộ vẫn còn sống, ít ra qua hơi thở có thể thấy Bành Hiểu Lộ không có chuyện gì lớn lắm.
Bành Hiểu Lộ từ từ bỏ tay từ phía sau đầu ra, cô khẽ mở mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cả người cô đều đè lên người Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ cảm thấy eo cô bị Diệp Lăng Phi ôm thật chặt thật chặt, cánh tay đầy lực đó mang lại cho Bành Hiểu Lộ cảm giác an toàn.
- Đầu lĩnh quái vật, anh còn sống chứ?
Bành Hiểu Lộ không dám động đậy người, có cảm thấy cả người đau nhức, nhưng cô lại không dám động. Bành Hiểu Lộ lo nếu cô mà động sẽ làm thương Diệp Lăng Phi. Chỉ biết từ lúc lăn xuống đây. Diệp Lăng Phi luôn ôm chặt lấy cô, tránh cho cô khỏi bị thương. Từ đầu đến cuối. Diệp Lăng Phi đều không hề buông cô ra. Bành Hiểu Lộ có thể tưởng tượng được. Diệp Lăng Phi lúc này nhất định bị thương rất nặng.
Bành Hiểu Lộ trước giờ không hề gần gũi với một người đàn ông nào sát như vậy, cô cảm thấy ngực cô dán chặt vào ngực Diệp Lăng Phi, cảm giác đè chặt này khiến ngực cô nóng rực. Có điều, lúc này cô không có thời gian nghĩ nhiều, cúi đầu, môi cô dường như chạm vào môi Diệp Lăng Phi, lo lắng nói:
- Đầu lĩnh quái vật, anh còn sống thì nói một câu đi, đừng dọa tôi, anh mau nói đi!
Đầu Diệp Lăng Phi khẽ động, kết quả là đôi môi hắn chạm vào môi Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ “A” một tiếng, phản xạ bản năng nhấc người lên, cô vừa động cái. Diệp Lăng Phi liền mắng:
- Bành Hiểu Lộ, cô đừng có động nữa, đau chết tôi mất!
- A, xin lỗi, xin lỗi!
Bành Hiểu Lộ trong lòng hoảng loạn, cũng không dám động nữa, môi cô và môi Diệp Lăng Phi cách nhau gần như vậy, đôi môi của cả hai sát tới mức sắp chạm vào nhau, khiến cả hai đều có thể ngửi được hơi thở của nhau.
Bành Hiểu Lộ không muốn như thế, nhưng cô lại không thể không để nguyên như vậy, lúc này cô không dám động, vì cô biết Diệp Lăng Phi bị thương rất nhiều. Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi cứ thế giữ nguyên tư thế ám muội này, đôi mắt hai người chăm chú nhìn đối phương, chính lúc này, thời gian như ngừng lại.