Đô Thị Tàng Kiều
Chương 855 : Tối nay gặp
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Một, hai, một...
Khẩu hiệu vang vọng trong bầu trời quân khu, trên bãi luyện tập, binh sĩ xếp hàng chỉnh tề chạy bộ.
- Hét gì chứ, chẳng phải là chạy bộ sao, đáng để hò hét thế này không, không sợ vỡ họng sao!
Diệp Lăng Phi chạy cuối cùng sau mọi người trong tổ chức Lang Nha, hắn ấm ức nói:
- Sáng sớm ngày ra, mấy tên này hơi lớn thật, cũng không hiểu tối qua ăn gì nữa!
Nhìn bộ dạng còn chưa ngủ đủ giọng của Diệp Lăng Phi, Dã Thú toét miệng nói:
- Đại ca, anh đâu cần phải hét giống như mấy tên đó làm gì, chúng ta đâu phải là quân nhân, đâu nhất thiết phải giống với bọn họ chứ, sáu giờ sáng đã dậy chạy tập thể dục, đại ca, hay chúng ta quay về ngủ giấc nữa, đợi trời sáng rồi tính tiếp!
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:
- Anh đây không phải là bực bội, thể chất của mấy người chúng ta rõ ràng là kém rồi, cũng chẳng cần phải nói nữa, anh sớm đã cảm thấy cơ thể mình suy sụp rồi, cuộc sống an nhàn quá, sáng sớm không chịu dậy. Không tính tới anh đi, cậu nhìn xem mấy người chúng ta, thể chất đâu còn giống như trước đây không, còn nhớ thể chất trước đây của chúng ta thế nào không, nói khoa trương chút, một con bò đi, chỉ cần mấy người chúng ta cũng có thể hạ gục. Giờ thì sao, nếu giờ mà có một con bò lao ra trước mặt chúng ta, anh thấy chỉ còn tầm khoảng hai, ba mươi người trong chúng ta mới có thể hạ gục được thôi, số còn lại ngồi đó mà đợi bò húc nhỉ!
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, Dã Thú liền nhịn không được cười toét miệng nói lớn:
- Đại ca, em thấy anh nói thế có quá khoa trương không, hay giờ chúng ta kiếm một con thử xem thế nào!
- Thử cái con khỉ, cậu mới chạy được bao lâu mà đã thở hồng hộc rồi, còn dám nói thử!
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói:
- Dã Thú, anh thấy thời gian này chính là cơ hội tốt cho chúng ta luyện tập đó, khó lắm mới có khu vực tự nhiên như thế này để luyện tập, tiểu tử cậu khổ công luyện tập chút cho anh, biết chưa?
- Đại ca, anh yên tâm đi!
Dã Thú cười nói:
- Em không vấn đề gì, em chỉ lo cho đại ca thôi, nhìn tình trạng cơ thể của đại ca thế này, em chỉ lo đợi lúc quay về, cơ thể anh chịu không nổi thôi!
- Dã Thú, tên tiểu từ khốn nạn này, dám lấy anh làm trò đùa hả, đợi lát nữa tập xà một trăm cái cho anh, coi đây là mức phạt cho cậu!
Diệp Lăng Phi và Dã Thú đang nói chuyện phiếm thì thấy phía trước Bành Hiểu Lộ cố tình giảm tốc độ lại, có ý muốn đợi Diệp Lăng Phi tiến lên. Đợi lúc Dã Thú và Diệp Lăng Phi chạy ngang lên. Bành Hiểu Lộ cố ý chạy cùng hàng với Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ mặc quần trắng, áo lót màu trắng, giọng đầy khiêu khích nói:
- Đầu lĩnh quái vật, tố chất cơ thể anh sao lại kém thế này chứ, thật làm tôi thất vọng quá. Ồ, nhìn bộ dạng anh này, có vẻ chưa ngủ đủ thì phải, không thích ứng được với cuộc sống ở đây sao!
Dã Thú thấy kiểu nói chuyện của Bành Hiểu Lộ với Diệp Lăng Phi, cảm thấy trong này nhất định có chuyện. Hắn chẳng dám làm kỳ đà đâu, vội chạy nhanh lên mấy bước, đuổi kịp lên với Dã Lang. Dã Lang khẽ quay người lại, nhìn Diệp Lăng Phi đằng sau bọn họ. Dã Lang cười đầy nhạt nhẽo với Dã Thú, chuyện kiểu này không cần nói cũng hiểu.
- Sao anh lại nghĩ được cách này chứ, tuy em không hài lòng với tên đầu lĩnh quái vật đó, nhưng em không muốn làm chuyện bỉ ổi như vậy, chúng ta là quân nhân, quân nhân thì nên quang minh lỗi lạc, nếu chúng ta thông qua mấy cách bàng môn dị tà, thì dù có thắng đi nữa cũng chẳng thể nào đứng thẳng lên được, trưởng quản Nhiếp, lần này anh khiến em quá thất vọng đó.
Bành Hiểu Lộ nói xong, hiển nhiên có chút tức giận, quay người bước về phía doanh trại. Nhiếp Quân nghĩ ra cách làm xấu đi thể lực của mấy tên quái vật trong tổ chức “Lang Nha” kia, ví dụ như đau bụng, như thế mấy tên quái vật đó sẽ không thể dương dương tự kiêu được nữa, nhưng Nhiếp Quân không nghĩ rằng Bành Hiểu Lộ lại tức giận như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn.
Nhiếp Quân nhìn Bành Hiểu Lộ rời đi, hắn liền vội vàng đuổi theo, đưa tay nắm lấy cánh tay Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ thuận thế giật ra, nói:
- Trưởng quản Nhiếp, anh đừng có động tay động chân thế, em nói rồi, em không làm mấy chuyện đáng khinh thường thế. Giờ em muốn đi tắm, nếu anh còn có việc, đợi lúc tập luyện chúng ta nói tiếp!
Bành Hiểu Lộ không hề có chút nể tình nào đối với Nhiếp Quân, trước giờ Nhiếp Quân không hề thấy Bành Hiểu Lộ lại tức giận với hắn như vậy. Nhiếp Quân bình tĩnh lại, mới biết hắn đã phạm phải sai lầm lớn. Hắn là một người quân nhân, nên quang minh chính đại so tài với Diệp Lăng Phi, như thế, dù có thua cũng không thấy hối hận. Nhưng nếu hắn dùng thủ đoạn khác, dù có thắng cũng chỉ là vô dụng. Như thế ngược lại càng làm cho đối phương khinh thường hắn. Trước đây Bành Hiểu Lộ luôn tán thưởng hắn chính là vì khí thế không chịu thua của hắn, lần này, do trong lòng hắn sợ hãi Diệp Lăng Phi, ngược lại phạm phải sai lầm lớn. Nhiếp Quân trong lòng thấy hối hận vô cùng, nghĩ cách làm thế nào để giải thích với Bành Hiểu Lộ.
Trong phòng tắm, mấy chục người đàn ông đứng đầy trong phòng tắm, phòng tắm trong doanh trại không giống với bên ngoài, mười mấy cái vòi tắm xếp thành hàng, ngoài vòi tắm ra, không còn có gì cả.
Hơn nữa phòng tắm lại khá nhỏ, vì nơi này tạm thời được chuẩn bị cho người của tổ chức vũ khí Lang Nha, thời gian chuẩn bị lại gấp gáp, một lúc chỉ có thể tắm được hơn hai mươi người, người của Lang Nha gần tới ba trăm người, nếu một lúc chỉ tắm được hơn hai mươi người, thế thì bao giờ mới xong.
Mấy người này cũng quen rồi, cả đám người dồn vào, trong chốc lát bước vào tới hơn sáu mươi người đều trần truồng nhét trong phòng tắm tắm rửa. Mấy năm gần đây, cơ hội để mọi người trong tổ chức vũ khí Lang Nha tụ tập lại náo nhiệt như thế này dường như không có, nếu không phải lần này đích thân Diệp Lăng Phi yêu cầu người của tổ chức Lang Nha đặt tất cả các giao dịch xuống, sợ là trong thời gian ngắn, mọi người khó có thể có cơ hội tụ tập thế này.
Diệp Lăng Phi cũng cả người trần truồng, tranh giành vòi tắm. Mọi người trong Lang Nha không phân người này người kia, mọi người gây chuyện thì gây chuyện, song không bao giờ nội chiến, căn bản không hề có bất kể mâu thuẫn gì. Mọi người trong tổ chức Lang Nha coi nhau như anh em, tình cảm này không thể dùng tiền là có thể mua được. Kể cả những người này sau khi có giàu có xong, tình cảm của họ cũng không hề thay đổi qua.
- Dã Thú, tên khốn nạn này, mày dám cướp chỗ của tao hả!
Diệp Lăng Phi không cướp lại được với Dã Thú. Dã Thú như một con bò. Diệp Lăng Phi bị Dã Thú xô ra. Diệp Lăng Phi quát lớn một tiếng, phi chân đạp một cái, đạp thẳng vào trứng của Dã Thú, thân người Dã Thú nghiêng về phía trước, bổ thẳng vào sau lưng Phi Hồ đang đứng quay người tắm trước Dã Thú. Phi Hồ quát lớn một tiếng, mắng:
- Mẹ kiếp. Dã Thú, từ lúc nào mày lại có hứng với lưng của anh thế hả, chết tiệt, tên đồng tính nhà ngươi, để hôm khác anh đây gửi cho mấy em gay người Thái tới nhà luôn nhé, cho mày ngày ngày soảng!
Dã Thú mở mồm mắng lớn:
- Phi Hồ, tên khốn nạn này, mẹ mày không nhìn thấy tao bị đại ca đạp sao, liên quan quái gì tới tao chứ, mày có giỏi đi tìm đại ca mà tính sổ!
Phi Hồ quay người qua, không thể ngờ được, lại đưa hai tay nhéo nhéo cái tròn tròn nhỏ lên trước ngực Dã Thú, mặt cười đầy ẩn ý nói:
- Anh đây tìm Satan làm gì chứ, anh chỉ biết là do mày làm, sao nào, không phục hả, có bản lĩnh chúng ta đánh một trận, anh đây có thể chấp hai lần thằng em luôn!
- Ai da, tên tiểu nhân bỉ ổi này, mau bỏ ra!
Dã Thú chịu đau, quát lớn:
- Mẹ kiếp, không biết ông đây sợ nhất là ở đó sao, dám túm mimi của ông hả, xem ông có tha cho mày không!
Chỗ này vốn đã chật đầy người, trong chốc lát trở nên càng chật chội hơn, mấy người Diệp Lăng Phi ha ha cười lớn. Ở bên ngoài, những người đang vội vàng chưa được vào tắm, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng hớn hở lao vào, bỗng chốc, bên trong loạn cào cào.