Đô Thị Tàng Kiều

Chương 859 : Tình địch

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Cả Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đều nghỉ lại trong phòng trị liệu, có một nữ quân y trực ban. Tay phải của Bành Hiểu Lộ đặt nằm bên giường, dung dịch thuốc trong bình treo ở phía trên từ từ được truyền vào huyết quản của cô. Cô nằm nghiêng người, má phải áp lên gối, hai đùi khép chặt lại với nhau, cặp mắt long lanh như nước mùa thu nhìn Diệp Lăng Phi.



- Này, anh đã ngủ chưa?



Bành Hiểu Lộ hỏi.



Diệp Lăng Phi lắc đầu, hắn nằm nghiêng người qua, nói:



- Có điều tôi nghĩ tôi sắp ngủ rồi, đầu tôi đang mê man, nãy ở bên ngoài vẫn còn rất lạnh, giờ cảm thấy toàn thân nóng rực, đầu đau muốn chết, tôi nghĩ tôi sốt rồi!



- Cái gì mà nghĩ chứ, nhìn bộ dạng anh cũng biết anh đang sốt rồi!



Bành Hiểu Lộ nhìn cô nữ quân y ở đầu bên kia, thấy tay phải cô ta đang che mặt, ngồi trước bàn, trông bộ dạng chắc là ngủ rồi. Song, cô bỗng lắc lư một cái, rồi tỉnh lại. Lúc này Bành Hiểu Lộ gọi người nữ quân y đó qua, để người nữ quân y đó khám cho Diệp Lăng Phi.



Thật ra, không cần kiểm tra cũng biết Diệp Lăng Phi lúc này đã bị cảm nghiêm trọng. Vị nữ quân y đó lo truyền một bình nước không đủ, liền đợi Diệp Lăng Phi truyền xong một bình nước lại truyền cho Diệp Lăng Phi bình nữa.



So với Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ chủ yếu chỉ là hạ nhiệt. Đợi cô truyền xong bình nước đó, vị nữ quân y liền rút đầu kim ra khỏi tay Bành Hiểu Lộ, nói:



- Quản giáo Bành, cô ở đây nghỉ ngơi cho thoải mái, nếu có cần gì thì cứ gọi tôi!



Bành Hiểu Lộ đi đứng không tiện, nếu muốn đi vệ sinh, cần phải có người dìu đi. Vị nữ quân y đó chỉ chính là điểm này. Bành Hiểu Lộ trong lòng rất rõ, nói tiếng cảm ơn rồi lại quay sang Diệp Lăng Phi. Trong lòng Bành Hiểu Lộ rất cảm kích Diệp Lăng Phi, hơn nữa sau màn thắm thiết lúc nãy với Diệp Lăng Phi trên núi. ánh mắt cô nhìn Diệp Lăng Phi lúc này cũng khác trước, chỉ là Bành Hiểu Lộ không muốn nhắc lại chuyện trên núi, giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy đỏ mặt.



Diệp Lăng Phi sau khi truyền xong một bình nước thuốc, cảm thấy đỡ hơn chút, chỉ là cơ thể hắn khá mỏi, vốn định truyền xong bình nước này mới ngủ, không ngờ mắt hắn lại dần dần nhắm lại, ngủ thiếp đi.



Còn Bành Hiểu Lộ thấy bình nước của Diệp Lăng Phi truyền hết, lại gọi cô bác sĩ tới, sau khi rút đầu kim xong. Bành Hiểu Lộ để cô quân y đi nghỉ trước, nếu có chuyện gì sẽ gọi.



Bành Hiểu Lộ lại không đi ngủ luôn mà cứ ngồi nhìn chăm chú Diệp Lăng Phi một hồi, mới cảm thấy mi mắt nặng trĩu, thực sự không chịu được nữa, cô mới ngủ thiếp đi.



Đợi lúc cô tỉnh lại, trời còn chưa sáng, thoáng nghe thấy bên ngoài có khẩu hiệu to rõ hét lên lúc tập chạy bộ ở bên ngoài. Bành Hiểu Lộ nhìn qua chiếc giường bệnh đối bên, không có một ai, Diệp Lăng Phi đã không còn nằm trên giường bệnh nữa. Bành Hiểu Lộ không rõ Diệp Lăng Phi rời khỏi giường lúc nào, cô ngủ quá mệt, không hề nghe thấy tiếng động lúc Diệp Lăng Phi rời đi.



Bành Hiểu Lộ vừa tỉnh dậy, vị nữ quân y đó liền vội vàng chạy qua, quan tâm hỏi:



- Quản giáo Bành, cô có cần giúp gì không?



- Không cần đâu!



Bành Hiểu Lộ vừa nói vừa ngồi dậy, nói:



- Diệp Lăng Phi đâu?
- Tiểu nha đầu, cô nghĩ gì thế?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Tôi đang nghĩ tối qua anh làm “cử nhân” hay làm “tiến sĩ”.



Angel vừa nói vừa quay sang Diệp Lăng Phi, tỉ mỉ ngắm lại khuôn mặt Diệp Lăng Phi lần nữa, nhìn chằm chằm khiến Diệp Lăng Phi thấy khó hiểu, hắn lầm bầm nói:



- Cái gì mà cử nhân, tiến sĩ chứ, nói vớ vẩn!



Angel cười hì hì nói:



- Satan à, anh đừng có giả bộ nữa, anh có thể không hiểu sao!



Nói tới đây, cô bỗng lấy tay đẩy Diệp Lăng Phi một cái, nói:



- Satan, người tối qua anh âm thầm hẹn hò đã tới rồi, có cần tôi tránh đi không?



Diệp Lăng Phi ngước mắt nhìn lên, thấy Bành Hiểu Lộ đang được nữ quân y dìu tới, đang bước về phía nhà ăn. Bành Hiểu Lộ tuy đi khá chậm, nhưng chân cô hiển nhiên đã khá hơn so với tối qua khá nhiều, ít ra cũng có thể đi lại được. Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Angel một cái, lạnh hắng giọng nói:



- Cô đừng có nói linh tinh!



- Sao tôi lại nói linh tinh chứ, sự thật là thế mà!



Angel nói:



- Anh đừng nghĩ chỉ mình tôi biết, tất cả người trong Lang Nha đều biết, sáng nay Lão Hổ còn nhắc tới chuyện này, đều nói Satan anh quá dũng mãnh, vừa tới đã túm được cô nữ quản giáo ở đây rồi, bọn họ ở đây lâu như vậy, còn chưa thấy được nụ cười của nữ quản giáo đó nữa đấy!



- Đúng là đáng sợ!



Diệp Lăng Phi lắc đầu, hiển nhiên có chút bất đắc dĩ. Bành Hiểu Lộ đã bước tới trước mặt Diệp Lăng Phi, ánh mặt xinh đẹp đó của cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái, ngay sau đó cô liền thu lại, bước về phía nhà ăn.



- Hiểu Lộ!



Nhiếp Quân lúc này bỗng vội vàng chạy tới, lúc Nhiếp Quân bước qua người Diệp Lăng Phi, bỗng dừng ánh mắt thù hằn lạnh lùng liếc Diệp Lăng Phi một cái, toàn bộ quá trình này đã lọt vào mắt Angel, Angel khẽ cười nói nhỏ:



- Satan, xem ra, anh có tình địch rồi!