Đô Thị Tàng Kiều
Chương 860 : Mọi chuyện lớn rồi
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Mắt Angel là đôi mắt độc mà lại, thấy ánh mắt lúc nãy của Bành Hiểu Lộ, biết ngay tối qua Bành Hiểu Lộ chắc chắn có những gần gũi thắm thiết với Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ có thể là không chú ý tới, song Angel lại chú ý tới ánh mắt khi Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, trong đó có chứa một chút của sự dịu dàng, sự dịu dàng mờ nhạt đó chỉ xuất hiện vào lúc trong lòng cô gái có cảm tình đặc biệt với một người đàn ông mà thôi, đương nhiên, không phải là yêu sâu sắc, chỉ là một cảm giác mờ nhạt.
Còn ánh mắt Nhiếp Quân nhìn Diệp Lăng Phi lại hoàn toàn mang theo ý ghen tức và căm hận, thế nên Angel mới khẽ cười nói nhỏ với Diệp Lăng Phi rằng Diệp Lăng Phi đã có tình địch.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói với Angel:
- Tiểu nha đầu, có đừng có nói linh tinh nữa, tôi không có cách nào để giải thích cả, tóm lại, chuyện này không giống như cô tưởng tượng đâu!
- Hùm, Satan, anh chơi trò này với tôi, tôi đâu có phải trẻ con lên ba chứ, sao không nhìn rõ được mọi việc chứ!
Angel bĩu bĩu môi, hiển nhiên có chút khinh thường. Diệp Lăng Phi cũng không định giải thích, đành để Angel một mình mà nghĩ linh tinh vậy.
Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng gọi đằng sau của Nhiếp Quân, có dừng bước lại, Nhiếp Quân thở dốc bước qua. Nhiếp Quân vừa rửa mặt xong, trên mặt vẫn còn chút nước tàn tích lại, nhìn bộ dạng này, chắc chỉ lau lau qua, thậm chí ngay cả dùng khăn lau cũng không, đã vội vàng bước qua.
- Hiểu Lộ, anh vừa tới phòng trị liệu, không thấy em, anh liền đoán em đến đây!
Nhiếp Quân nói:
- Anh nghe nói em bị thương, có nặng lắm không?
Bành Hiểu Lộ lạnh nhạt nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là trật khớp thôi, có điều giờ khá hơn nhiều rồi. À, quản giáo Nhiếp, việc huấn luyện hôm nay đều nhờ vào anh cả rồi, hôm nay em không thể tới sân tập luyện được!
- Hiểu Lộ, không sao, em yên tâm đi, anh đã nói với mấy người bọn Tiểu Lục rồi, việc huấn luyện hôm nay do bọn anh phụ trách được rồi!
Nhiếp Quân vừa nói vừa nhìn một cái bóng Diệp Lăng Phi đang đi xa, lại thu ánh mắt lại, nói:
- Hiểu Lộ, giữa chúng ta...!
- Đại ca, tên ***này dám động tới anh lần nữa, người của Lang Nha chúng ta trước giờ chưa ai dám động tới, nếu hôm nay không dậy cho tên ***này một bài học, sau này chẳng phải người của chúng ta kẻ nào cũng dám động tới sao!
Dã Thú vừa quát xong, mấy người Tiêm Đao, Lão Hổ vừa lao tới cũng quát lớn:
- Satan. ****này. Lang Nha chúng ta trước giờ chưa hề sợ mấy trò này, cùng lắm chúng ta rời khỏi đây, quay về là xong!
Nhiếp Quân thấy mấy tên quái vật này nổi giận, trong lòng có chút khiếp sợ. Tuy Nhiếp Quân tự nhận một mình hắn đánh Diệp Lăng Phi không vấn đề gì, nhưng đối mặt với mấy tên quái vật này, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi. Nhưng Nhiếp Quân thấy binh sĩ của hắn cũng đang vây tới, số người vượt hơn gấp đôi lần so với bọn quái vật này, trong lòng hắn cũng đã có tính toán, hắn lạnh hắng giọng nói:
- Mấy người các ngươi đừng cho rằng các ngươi ở nước ngoài ngang ngược thế nào, thì có thể ở đây ngang ngược tung hoành như vậy. Ở đây là đất Trung Quốc, mấy người chúng tao là quân nhân, chẳng có gì đáng sợ cả!
Nhiếp Quân có ý khơi dậy sự xung đột mâu thuẫn giữa mấy binh sĩ kia và mấy người Lang Nha, vốn mấy binh sĩ này đều bị người của Lang Nha đè ép tới thở không ra hơi, nhất là mấy người Lang Nha động một cái lại tỏ ra vẻ khinh thường những binh sĩ này, phải biết rằng phàm là những binh sĩ tụ tập huấn luyện ở đây đều là các binh sĩ giỏi của các bộ đội khác, ai có thể chịu được cơn tức giận này chứ. Nhiếp Quân vừa quát xong, quả nhiên những binh sĩ đằng sau cũng phụ họa theo, cơn tức giận của các binh sĩ trong mấy ngày hôm nay cũng được bùng phát, lớn tiếng phụ họa theo.
Diệp Lăng Phi nhìn tình thế này, cười lạnh, hắn nhìn Nhiếp Quân một cái, rồi lạnh hắng giọng nói:
- Một quân nhân như ngươi, chơi thủ đoạn này, muốn kích động binh sĩ của mình sao, để tạo khí thế à. Ừm, có ý nghĩa. Con người tao không sợ nhất chính là cái này. Nhiếp Quân, mày biết Lang Nha bọn tao tại sao mà lớn mạnh không, đó là vì bọn tao ở cùng nhau, giống như một người vậy, vừa nãy tao không muốn so đo với mày, chỉ là không muốn gây chuyện lớn hơn thôi, nếu mày đã định gây chuyện, thế thì chúng ta quậy một trận luôn thôi!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, quát lớn:
- Mấy tên phế vật các ngươi nghe cho rõ lời ông nói đây, bọn mày trước giờ không phục đúng không, nghĩ mấy người bọn tao không xứng huấn luyện bọn mày, được, giờ tao cho bọn mày cơ hội, chỉ cần bọn mày có thể đánh bại bọn tao, tao lập tức đưa người của Lang Nha rời khỏi đây:
Diệp Lăng Phi nói xong, sắc mặt biến đổi, một luồng sát khí từ từ bao lấy quanh người, hắn dặn:
- Hạ sát thủ, ở đây là chiến trường, không được để kẻ địch có bất kỳ cơ hội nào!
Câu này của Diệp Lăng Phi nói không lớn lắm, nhưng lời của hắn lại giống như tiếng sét vọng giữa trời không. Người của Lang Nha trước giật mình, đợi bọn họ thấy sát khí xuất hiện trên mặt Diệp Lăng Phi xong, mấy người này như mãnh thú trỗi dậy hét lớn, lao qua.
Diệp Lăng Phi trước khi tới đây đã hỏi qua Lão già rằng nếu xảy ra án mạng thì thế nào, lúc đó Lão già không trả lời cụ thể cho Diệp Lăng Phi, song cũng là một cách thầm cho phép đối với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sớm đã nghĩ đến hoàn cảnh ngày hôm nay, trong lòng hắn luôn cho rằng, chỉ có cách huấn luyện như ở trường Tử Vong mới có thể tạo ra được đặc chủng binh giỏi.