Đô Thị Tàng Kiều
Chương 866 : Đến phòng tôi
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Diệp Lăng Phi nghe thấy sau lưng có người đánh giá bản thân, hắn cười, quay lưng lại, nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đứng sau lưng, cười nói:
- Cô nói vậy là khen tôi hay chê tôi vậy, chẳng lẽ trước đây tôi thích dày vò người khác sao?
Chân của Bành Hiểu Lộ qua mấy ngày nghỉ dưỡng, rõ ràng đã khỏe lại, có thể đi được, chỉ là tạm thời không thể chạy. Cô mặc quân trang, áo sơ mi trắng bên trong, theo Diệp Lăng Phi, dường như Bành Hiểu Lộ ngoại trừ quân trang, không còn quần áo nào khác, tiếp xúc với Bành Hiểu Lộ đến nay, chỉ nhìn thấy Bành Hiểu Lộ mặc các loại trang phục quân trang, đặc biệt với màu lính là chính. Nếu như không phải lần trước ở trong núi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ mặc quần tam giác bên trong, hắn còn nghi ngờ có phải Bành Hiểu Lộ đã thiếu xót đặc trưng trong cách ăn mặc của phụ nữ, nhìn thế nào cũng giống cách ăn mặc của đàn ông.
Dã Lang vừa nhìn thấy Bành Hiểu Lộ xuất hiện ở đây, anh khẽ cười với Diệp Lăng Phi, bước nhanh rời khỏi. Dã Lang chẳng muốn quấy rầy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ, cho dù giữa Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ có phải giống như tin đồn lan truyền trong nội bộ tổ chức vũ khí Lang Nha hay không, Dã Lang đều cho rằng bản thân đứng đây không thích hợp.
Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Dã Lang rời khỏi, cô bước vài bước đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Theo tôi, lúc trước anh là một tên thích dày vò người khác, anh đừng nói với tôi, anh không biết những ngày này có bao nhiêu người rời khỏi đây.
- Khoảng vài chục người chăng, tôi vốn tưởng rằng hơn 100 người, bây giờ xem ra, tôi đã đánh giá thấp tố chất đám lính mà cô chọn, tố chất của những người này tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, hiên tại tôi bắt đầu đánh giá lại, trong đánh giá của tôi, trong thời gian hai tháng tiếp theo, khoảng 200 người nữa sẽ phải đi, người ở lại ít nhất hơn 100 người, điều này vẫn có không ít chênh lêch so với biên chế 100 người theo dự định của ông nội cô, đến lúc đó tôi sẽ cùng ông nội cô thương lượng về vấn đề biên chế, vấn đề này nên do ba cô phụ trách!
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Vừa rồi tới còn cảm thấy con người anh không tệ, nhưng mà bây giờ tôi lại thay đổi chủ ý, anh chính là một quái vật chuyên dày vò người khác.
Khi Bành Hiểu Lộ nói câu này, không hề giống cô. Trước đây giọng điêu của cô khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi tuy rằng không giống như đang tức giận, nhưng âm thanh rõ ràng hơi yếu, không sắc bén giống trước kia. Sau khi Bành Hiểu Lộ nói xong, còn khẽ cười, lại bổ sung một câu nói:
- Tôi cảm thấy gọi anh là quái vật càng thuận miệng hơn, tôi nói anh sẽ không ngại chứ!
- Có gì mà tôi phải ngại!
Diệp Lăng Phi hơi cúi đầu, nhìn chân của Bành Hiểu Lộ, hỏi:
- Sao hả, vết thương trên chân đã tốt chưa?
- Ay da, đây là giày da, da bò chính thống. Hiểu Lộ, đôi giày da của cô là được phát hay tự mua vậy, nếu như là được phát, nhớ lấy thêm cho tôi mười mấy đôi, tôi đem về nhà, cho bà xã mang. Nhìn xem đôi giày da chất liệu tốt như vậy, loại da bò tốt như vậy ngoài thị trường rất khó mua được, lần trước tôi đã mua một đôi giày da, khi trở về nhà mới phát hiện là da nhân tạo, tôi tức đến nỗi quẳng đôi giày da đó vào trong đống rác, bây giờ nhớ lại cũng rất hối hận, thà rằng đem ra quyên góp. Hiểu Lộ, cô nói tôi nói có đúng không?
Bành Hiểu Lộ dở khóc dở cười, cô chưa từng gặp qua người vô lại như vậy. Bành Hiểu Lộ vừa rồi còn nói nếu như Diệp Lăng Phi lau giày cho cô, cô cũng không cần, kết quả Diệp Lăng Phi thật sự cúi xuống, làm động tác lau giày. Cộng thêm những lời nói lung tung vừa rồi của Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ cảm thấy nếu như bản thân tiếp tục đấu với Diệp Lăng Phi, quả thật sẽ bị tức chết.
- Được rồi, được rồi, coi như tôi đã sợ anh, anh mau đứng lên đi!
Bành Hiểu Lộ không còn cách nào, đành phải nói:
- Coi như vừa rồi tôi không nói gì cả, anh thích nói sao thì nói, bây giờ anh có thể đến ký túc xá của tôi không?
Diệp Lăng Phi cười ha ha đúng thẳng người lên, cười nói:
- Đương nhiên đi rồi, có người đẹp mời, sao có thể không đi, đúng lúc còn có thể nhìn xem ký túc xá của người đẹp như thế nào.
Bành Hiểu Lộ lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tuy nói bộ dạng của Bành Hiểu Lộ xem ra là bị những lời nói của Diệp Lăng Phi dày vò đến nổi dở khóc dở cười, nhưng khóe miệng của Bành Hiểu Lộ lại xuất hiện nụ cười. Cuộc sống của cô vẫn luôn khô khan vô vị, Bành Hiểu Lộ vốn đã thích nghi với cuộc sống khô khan như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi xuất hiện đã khiến Bành Hiểu Lộ có một cảm giác mới mẻ, giống như một vũng nước đọng, bị gió thổi đến một chút gợn sóng, khiến vũng nước đọng này không còn yên tĩnh nữa.
Bành Hiểu Lộ chính là có cảm giác này, cách Diệp Lăng Phi nói chuyện khiến Bành Hiểu Lộ cảm thấy thú vị, trong lòng cô không loại trừ cách nói của Diệp Lăng Phi, ngược lại còn có chút yêu thích. Chỉ có điều Bành Hiểu Lộ không thể nói những lời này với Diệp Lăng Phi, cô không muốn để Diệp Lăng Phi nhìn ra để tránh hắn đắc ý.
Bành Hiểu Lộ nói:
- Đi thôi, bây giờ tới dẫn anh đến ký túc xá của tôi!
Diệp Lăng Phi gật đầu, cười nói:
- Vậy thì tôi không khách sáo, đó là do cô mời tôi đến đó thôi!
Nói xong, hắn bước đi cùng với Bành Hiểu Lộ hướng về phía ký túc xá của cô mà đi. Chính vào lúc hai người vừa đi khỏi không lâu, một bóng người dừng lại ở bên phía tây sân tập, xem ra bóng người đó là vừa mới đi đến, sau khi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi rời khỏi, bóng người đó đứng từ xa dừng lại một hồi, theo sát phía sau, bóng người đó cất bước đi theo.