Đô Thị Tàng Kiều

Chương 869 : Đừng đến làm phiền tôi!

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Bành Hiểu Lộ bị Nhiếp Quân chọc tức, cô tức giận trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng lại.



Bành Hiểu Lộ đóng cửa như vậy khiến Diệp Lăng Phi giật mình, Diệp Lăng Phi đang ngồi trên giường của Bành Hiểu Lộ, trên tay hắn đang cầm và xem tư liệu nội bộ “Sổ tay huấn luyện sinh tồn dã ngoại” lấy từ trên kệ sách của Bành Hiểu Lộ, nghe Bành Hiểu Lộ đóng cửa thật mạnh, Diệp Lăng Phi đặt quyển sách xuống, đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt đang phủ một lớp sương mỏng, cười nói:



- Hiểu Lộ, cô sao vậy, sao đột nhiên vừa trở về lại nóng giận?



Bành Hiểu Lộ không trả lời, tức giận đi đến bên giường, ngồi lên giường, tim đập thình thịch, thở mạnh, có vẻ vô cùng nóng giận.



Diệp Lăng Phi cố ý đưa mặt đến gần bên má của Bành Hiểu Lộ, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn ánh mắt của Bành Hiểu Lộ, nói:



- Ừ, để tôi đoán xem, nhất định là Nhiếp Quân nói giữa tôi và cô có chuyện gì, mà cô phủ nhận, kết quả hai người cãi nhau, tôi nói đúng không?



Bành Hiểu Lộ đang nóng giận, sao có tâm trạng đùa với Diệp Lăng Phi, cô đẩy hắn một cái, nói:



- Không nhìn ra, tôi đang phiền, anh đừng qua đây quấy rầy tôi, anh bận việc của anh đi!



Diệp Lăng Phi bị Bành Hiểu Lộ đẩy ra, người hắn ngã về sau, Diệp Lăng Phi thừa cơ nắm lấy tay của Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ dùng sức hất ra, muốn rút tay của mình ra khỏi tay của Diệp Lăng Phi, nhưng rút hai lần, đều không thành công. Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi, cô trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, liền nói:



- Tôi thấy anh chính là một tên háo sắc, chả trách người ta muốn tôi để ý anh, anh quả nhiên không phải một người tốt, nghĩ lại cũng đúng, đàn ông giống như anh cả ngày chỉ biết ăn chơi, sao có thể là một người tốt!



Tay phải của Diệp Lăng Phi nắm chặt tay của Bành Hiểu Lộ, hắn vừa nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói vậy, thản nhiên nói:



- Hiểu Lộ, rốt cuộc tôi đã hiểu, chắc chắn có người nói xấu tôi, nói tôi không phải là một người tốt. Thật ra, tôi luôn cho rằng tôi không phải là một người tốt, người tốt sao có thể giống tôi buôn lậu vũ khí.



- Anh cũng biết, suýt nữa thì tôi quên, trên tay anh còn dính đầy máu tươi!




Nhiếp Quân không kiên quyết, nếu Bạch Dương nói vậy, Nhiếp Quân cảm thấy bản thân nếu như cứ kiên quyết, chẳng khác nào cho Bạch Dương hiểu sai rằng bản thân muốn nịnh bợ Bạch Dương, xin Bạch Dương giúp đỡ. Nhiếp Quân chẳng muốn khiến Bạch Dương hiểu lầm, anh ta cười nói:



- Bạch đại đội trưởng, vậy tôi sẽ đợi anh trở về!



- Ừ, tôi lập tức trở về!



Bạch Dương cười nói.



Bạch Dương ra ngoài đổ đi nước rửa chân, anh cầm thau nước, trở về ký túc xá.



- Giáo quan Nhiếp này, trễ vậy rồi anh còn không chuẩn bị đi ngủ sao?



Bạch Dương đặt xong thau nước, ngồi bên giường, mở chăn ra. Nhiếp Quân ngồi trên ghế, nhìn có vẻ như có chút khó xử, ấp a ấp úng nói:



- Bạch đại đội trưởng, tôi vừa nhìn thấy chút chuyện, cũng không biết nên nói hay không?



- Có chuyện gì thì nói, với tôi còn có bí mật gì phải giữ!



Bạch Dương không nghĩ nhiều, cười nói:



- Quân nhân chúng ta nên trung thực!



Nhiếp Quân nghe xong câu này, miệng hơi giật giật, anh ta vừa mới từ miệng Bành Hiểu Lộ nghe được câu này.