Đô Thị Tàng Kiều

Chương 883 : Thua cả bàn cờ

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Trong lúc ra sân bay Diệp Lăng Phi lại nghĩ về chuyện của Bạch Tình Đình, hắn nghĩ vì sao Bạch Tình Đình lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ là trong khoảng thời gian mình không có ở đó Bạch Tình Đình đã làm chuyện gì đó có lỗi với mình? Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, ra vẻ cũng không chắc là như vậy. Hắn tự nhận mình rất hiểu Bạch Tình Đình, cho rằng Bạch Tình Đình sẽ không làm chuyện gì có lỗi với hắn.



- Chẳng lẽ là Diệp Phong?



Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ tới Diệp Phong, Bạch Tình Đình và Diệp Phong là bạn học, có thể nói khi xưa Bạch Tình Đình từng thầm mến Diệp Phong, nếu nói người nào có thể khiến Bạch Tình Đình hơi động tâm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cũng chỉ còn lại mỗi tay Diệp Phong này thôi. Vừa nghĩ đến Diệp Phong, Diệp Lăng Phi lại thấy phiền não. Diệp Phong quả thực xứng đáng làm đối thủ của hắn, nếu như khi trước không phải Diệp Lăng Phi không để cho Diệp Phong có cơ hội, không biết bây giờ quan hệ giữa hắn và Bạch Tình Đình đã trở thành như thế nào rồi. Chỉ là Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nghĩ về tình cảm mà Bạch Tình Đình dành cho mình từ trước đến giờ. Bạch Tình Đình hẳn là sẽ không phản bội hắn.



Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới một nguyên nhân khác, có thể là Bạch Tình Đình bị người khác uy hiếp gì đó, nói tóm lại, trong đầu Diệp Lăng Phi đang loạn hết cả lên, căn bản là không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa, chỉ biết là hắn cảm thấy rất buồn phiền và rối loạn. Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên trong túi của Diệp Lăng Phi. Từ khi tới nơi này, Diệp Lăng Phi đã cất điện thoại di động vào trong túi đồ, căn cứ theo khu vực túi hiệu di động ngăn trở, dù Diệp Lăng Phi có cầm điện thoại di động cũng không gọi điện thoại được, đơn giản là cất điện thoại di động vào trong túi đồ. Diệp Lăng Phi thật không ngờ điện thoại của mình lại đổ chuông, điều đó nói lên nơi này đã có tín hiệu điện thoại di động rồi, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn tới biểu hiện của cuộc gọi tới, hóa ra là của Bạch Tình Đình.



- Dừng xe!



Diệp Lăng Phi nói.



Bành Hiểu Lộ không biết chuyện gì xảy ra, cô vội vàng thắng phanh xe, chiếc xe việt dã dừng lại. Diệp Lăng Phi đẩy cửa xuống xe, cầm theo điện thoại di động, đi vài bước rồi dừng lại.



- Tình Đình, có chuyện gì vậy?



Thanh âm của Diệp Lăng Phi dường như hơi trầm thấp, dù ai gặp phải loại chuyện như thế này, tâm tình cũng không sẽ không tốt. Diệp Lăng Phi cũng không biết là nên truy hỏi Bạch Tình Đình hay là lập tức quay trở về đi tìm chứng cứ.



Trong điện thoại truyền đến giọng nói mùng rờ của Bạch Tình Đình, cô nói:



- A, ông xã, rốt cục em đã gọi được cho anh rồi, thực là tốt quá, điều này thực là tốt quá!



Nghe được giọng nói của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi hơi nhíu nhíu mày, hắn bất động thanh sắc nói:



- Tình Đình, có chuyện gì vậy, không phải hai ngày trước anh đã gọi điện cho em rồi sao, sao anh cảm thấy hình như em có chuyện gì thì phải!



- A, ông xã, em có việc gấp, bây giờ em đang cuống sắp phát điên mất!



Bạch Tình Đình vội vội vàng vàng nói.



- Vừa nãy em nhận được một cuộc điện thoại rất kì lạ, là một người đàn ông gọi tới, hắn ta nói đã nắm giữ bí mật của em, yêu cầu em phải đưa 5 triệu cho gã mới chịu trả lại ảnh cho em, bằng không hắn sẽ gửi cho anh số ảnh đó...!



Bạch Tình Đình kể lể trong điện thoại, Diệp Lăng Phi vẫn cau mày nghe Bạch Tình Đình nói. Chờ Bạch Tình Đình nói xong Diệp Lăng Phi ổn định lại thân thể, sau đó mới hỏi:



- Tình Đình, em đã kể chuyện này với Hân Mính chưa?



- Hân Mính lại không ở thành phố Vọng Hải, hai ngày trước cậu ấy đã đi tỉnh thành rồi, tham gia hội nghị gì đó của tỉnh. Sau khi em nhận được cuộc điện thoại kia đã gọi cho cậu ấy rồi, nhưng mà máy của Hân Mính luôn báo là đã bị tắt nên em không liên hệ được. Bây giờ em đang ở nhà, không biết phải làm sao vì thế mới gọi điện thoại cho anh, không ngờ lại có thể gọi được. Ông xã, anh nghĩ người đàn ông kia là ai, vì sao lại biết được số điện thoại của em, hình như người này rất hiểu em, em cảm thấy hơi lo lắng!



Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói những lời này xong, vùng chân mày cuối cùng cũng giãn ra, hắn thầm buồn cười, suy nghĩ hồi lâu, hóa ra là Bạch Tình Đình muốn ổn định đối phương. Ngẫm lại thì cũng đúng, ai gặp phải loại chuyện này cũng đều muốn ổn định đối phương trước, sau đó mới nghĩ biện pháp tìm ra người nọ là ai, một người biết số điện thoại của mình, thậm chí còn biết thân phận của mình lại đang náu mình trong bóng tối, đó chính là chuyện đáng sợ nhất. Diệp Lăng Phi tự nhận nếu như mình gặp phải chuyện này, cũng sẽ ổn định đối phương đầu tiên. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, nói:



- Tình Đình, em thực sự không nghe ra được đó là giọng nói của ai sao, có thể đó là người mà em quen biết không?



Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:



- Lúc nhận điện thoại thì em đang lái xe, tiếng động rất ồn nên em nghe không được rõ lắm. Ông xã, có một việc rất kỳ lạ, điện thoại của em lại không có biểu hiện của người gọi, em căn bản là không biết cuộc điện thoại đó là của ai nữa. Chỉ là, từ cách nói chuyện của hắn thì hắn có vẻ biết rất rõ về em. Vừa nãy em cũng suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không thể nghĩ ra người này có thể là ai. Thoáng cái đã đòi năm triệu, em không biết rốt cuộc hắn có chủ ý quái quỷ gì nữa, ông xã, bây giờ em cảm thấy rất lo lắng, em rất muốn được gặp anh!



Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nở nụ cười, Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi, gắt giọng:



- Ông xã, đây là lúc nào rồi mà anh còn có thể cười được, bây giờ em đang lo lắng gần chết, ông xã, nếu không anh dừng ở lại nơi đó nữa. trở về đi anh, em rất nhớ anh!




Dã Lang nói:



- Cũng như vậy, chúng ta còn có thể thông qua việc trao đổi để có được một loại quyền lực đặc thù bảo vệ, loại trao đổi kiểu này rất đáng giá đó!



Diệp Lăng Phi cũng đồng tình với quan điểm này, hắn khẽ gật đầu, nói:



- Tôi cũng nghĩ như vậy, bằng không tôi sẽ trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của lão già. So với những người anh em của mình, tất cả các chuyện khác đều phải xếp sau. Từ ngày chúng ta gia nhập Lang Nha, cả đời sẽ là huynh đệ, dù chúng ta có ở nơi đâu, chúng ta mãi mãi là huynh đệ!



Lúc này Dã Thú bỗng nhiên kêu lớn:



- Lão đại, anh đừng nói nữa, em sắp khóc mất rồi, lão đại đúng là lão đại, lời này nói ra thật là cảm động!



- F*ck, cảm động cái con khỉ, cái này gọi là lời từ tận đáy lòng của tôi!



Diệp Lăng Phi vươn tay phải nắm thành quyền đánh vào ngực của Dã Thú một cái, nói:



- Cạu không muốn nói lời nào sao, cậu mau nói lời trong lòng ra đi, cậu có suy nghĩ gì về những người của Lang Nha chúng ta!



Dã Thú há miệng nói to:



- Em không biết nói cái gì nữa, em chỉ biết là ai dám động đến người của Lang Nha chúng ta, em sẽ lấy mạng cả nhà hắn. Nhất là lão đại, ai dám gia hại lão đại, dù em có mất cái mạng này cũng phải xé xác thằng nhãi đó!



- Có thế chứ. Dã Thú, có muốn tôi bảo là nghe hai câu của cậu cũng làm cho tôi cảm động đến phát khóc không!



Diệp Lăng Phi hỏi.



Dã Thú ngoác miệng cười nói:



- Cái đấy thì không cần đâu!



Diệp Lăng Phi cười cười, nói:



- Dã Thú, thằng ranh nhà cậu khiến tôi không biết phải nói thế nào mới phải. Cậu đó, sau này nếu không có chuyện gì thì nên học tập những thứ khác, bớt thời gian nghiên cứu phụ nữ đi, cậu phải học theo Dã Lang ấy, người ta có nhiều điểm tốt đó!



- Em học hắn?



Dã Thú trợn tròn mắt, hừ lạnh nói:



- Dã Lang hắn cũng có phụ nữ, hơn nữa còn là hai chị em xinh đẹp. Lão đại, anh còn nhớ bà chị vợ của Dã Lang không, bây giờ cô ta đang ở chỗ Dã Lang đó, ai biết Dã Lang đã làm gì với cô ta chưa!



Dã Lang trừng mắt nhìn Dã Thú, nói rằng:



- Dã Thú, mày câm miệng cho tao, tao là loại người như vậy sao. Hiện giờ tao cảm thấy hơi phiền não, tao dự định sẽ mua một căn nhà khác, nhãn bất kiến, tâm bất phiền (không gặp nhau cho đỡ lôi thôi)!



Diệp Lăng Phi đã mặc quần áo xong, hắn nghe Dã Lang nói câu này xong, khẽ lắc đầu, nói:



- Có một câu nói thế này, quan thanh liêm cũng khó giải quyết việc nhà, những việc lặt vặt trong nhà như thế là khó giải quyết nhất đấy. So với chiến trường, cuộc sống ở đô thị càng nguy hiểm hơn, chỉ cần đi sai một nước, lập tức thua cả bàn cờ!