Đô Thị Tàng Kiều

Chương 884 : Đột nhiên không để ý đến mình nữa

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Diệp Lăng Phi trở về chỗ ở thì thấy Angel đang nắm trên giường của mình. Vừa thấy Diệp Lăng Phi quay về, Angel liền ngồi bật dậy.



- Tiểu nha đầu, bây giờ là mấy giờ rồi, sao còn chưa quay về ngủ?



Diệp Lăng Phi để những quần áo đã thay ra sang một bên, lấy một cái chén rót nước vào, uống một hơi hết sạch. Angel vừa tắm qua, thân thể cô tỏa ra một hương thơm lay động lòng người. Cô mặc một cái quần bó sát, ôm lấy cặp chân dài nuột nà thẳng tắp. Trên người cô là một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoát một cái vest nhỏ màu đen, mái tóc đen nhánh phiêu dật xõa tung trên vai cô, từ chỗ cổ áo sơ mi bồng lộ ra một cái rãnh thật sâu.



- Satan, anh vừa đi đâu vậy?



Angel không hề có ý muốn rời đi, ngược lại còn nằm nghiêng trên giường của Diệp Lăng Phi, đầu tựa lên tay phải, dùng ánh mắt câu hồn nhìn Diệp Lăng Phi



- Anh muốn trở về nhà, nhưng cuối cùng anh lại quay về đây!



Diệp Lăng Phi vừa quay người, thấy Angel đang nằm trên giường của mình, hắn không đi đến bên giường mà ngồi lên chiếc ghế của chiếc bàn con, lấy ra một bao thuốc, đốt một điếu. Diệp Lăng Phi quay về phía Angel phả ra một ngụm khói, nói:



- Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có xen vào, em mau quay về phòng ngủ đi. À, suýt nữa thì anh quên nhắc nhở em, sau này em nên mặc quần áo khêu gợi kiểu này in ít thôi, em không biết những binh sĩ này đều là thanh niên sao, cả ngày phải ở trong quân doanh, nếu như thấy em ăn mặc gợi cảm như vậy, buổi tối bọn họ còn có thể ngủ yên sao?



- Bọn họ có ngủ được hay không thì có liên quan gì đến em, em cũng không nói là để cho bọn họ ngắm mà!



Angel bĩu môi, hừ lạnh nói:



- Em chỉ hy vọng anh nhìn thấy em như thế này thì không tài nào ngủ ngon được, nhưng mà em thấy anh sẽ không như vậy đâu. Hai ngày nay em thấy anh cứ lảng vảng bên người Bành Hiểu Lộ, anh nói cho em biết, có phải anh đến đó để phát tiết dục vọng không?



- Em nói nhăng gì đó, cái gì mà phát tiết dục vọng chứ, anh chỉ đi tán gẫu với Bành Hiểu Lộ mà thôi!



Diệp Lăng Phi nói.



- Thật thế sao?



Angel ngồi dậy, cong môi nói:



- Em không tin đâu, nào lại đây để em thử xem thế nào!



Angel nói xong liền bước xuống giường, cố ý vểnh bộ ngực cao vút lên để Diệp Lăng Phi nhìn, sau đó đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn Angel, nói:
- Diệp tiên sinh, có phải đêm qua ngủ không ngon giấc không?



- Ừ, cũng gần như thế!



Diệp Lăng Phi nói rằng.



-Tối qua tôi về trễ, vì thế nên ngủ không ngon lắm!



Bạch Dương biết Diệp Lăng Phi vốn là phải rời khỏi đây quay về thành phố Vọng Hải, nhưng không biết vì sao Diệp Lăng Phi lại đột nhiên quay lại nơi này. Tuy thế nhưng Bạch Dương cũng không phải người nhiều chuyện, nhất định phải truy hỏi đến cùng. Bạch Dương chỉ cười nói:



- Diệp tiên sinh, nếu như anh buồn ngủ quá thì đi tắm nước lạnh một phen, tôi đảm bảo sẽ không còn buồn ngủ nữa!



Diệp Lăng Phi cười cười, nói:



- Không có vấn đề gì đâu, một lát nữa là tôi bình thường lại thôi, tôi còn chuẩn bị tranh tài ở trận bóng đá mà, thế nào, trận thi đấu bóng đã đã thu xếp ra sao rồi?



- Diệp tiên sinh, anh cũng muốn tham gia thi đấu bóng đá à, điều này thật tốt quá!



Bạch Dương nói.



- Nếu như vậy hai người chúng ta có thể cùng đá bóng trên sân rồi, được rồi, Diệp tiên sinh, chờ cơm nước xong xuôi tôi sẽ sửa lại danh sách, đến lúc đó sẽ báo lại với anh!



Diệp Lăng Phi cũng không nói gì nữa mà chỉ gật đầu. Hắn cùng với Bạch Dương đi vào trong nhà ăn, thấy Bành Hiểu Lộ đang bê bữa sáng đi tìm chỗ ngồi. Trông dáng vẻ của Bành Hiểu Lộ thì hình như tối qua cô cũng không ngủ ngon. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Bành Hiểu Lộ cười với cô, nhưng không ngờ được rằng Bành Hiểu Lộ chỉ liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó bước qua bên người Diệp Lăng Phi, đi tới ngồi xuống chiếc bàn ăn gần cửa.



Diệp Lăng Phi trong lòng cảm thấy quái lạ, hôm nay cô nàng Bành Hiểu Lộ ngày này làm sao vậy, vì sao thấy mình mà cả một câu chào hỏi cũng không có. Diệp Lăng Phi nghi hoặc không giải thích được, trước tiên đi lấy cơm, sau đó bê bữa sáng đến chỗ Bành Hiểu Lộ, hắn đặt đồ ăn ở bàn đối diện với Bành Hiểu Lộ, sau đó ngồi xuống. Bành Hiểu Lộ đã ăn được hơn một nửa, tuy cô biết rõ là Diệp Lăng Phi ngồi đối điện với mình, nhưng cô cũng không có ý định bắt chuyện, vẫn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.



Diệp Lăng Phi cố ý nói:



- Ưm, bữa sáng hôm nay thật là phong phú, tôi thấy nhất định là là đồ tiếp tế mới được đưa tới hôm qua, xem ra phải biểu dương bộ phận hậu cần, cung ứng vật tư rất kịp thời!



Bành Hiểu Lộ cũng không nói gì, mặc cho Diệp Lăng Phi lải nhải một mình ở bên đó. Bành Hiểu Lộ nhanh chóng ăn xong bữa sáng, cô đứng lên bê phần thức ăn đi, từ đầu đến cuối không hề có ý định mở miệng nói chuyện với Diệp Lăng Phi, giống như là đang giận dỗi gì với Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi cảm thấy hết sức mơ hồ, cô nàng Bành Hiểu Lộ này rốt cuộc bị làm sao vậy, tối hôm qua còn nói nói cười cười với mình, đến hôm nay lại đột nhiên không để ý đến mình nữa.