Đô Thị Tàng Kiều

Chương 937 : Giải thích rõ ràng rồi

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Lúc này Diệp Lăng Phi cười lớn tiếng lên, cười tới mức khiến Hoskin phải cau mày lại. Hoskin hỏi:



- Satan, ngươi cười cái gì hả?



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Hoskin, tôi chỉ muốn nói với ông một điều, ông không biết rằng thời buổi này còn có cái gọi là camera sao, cái kế hoạch coi như hoàn mỹ không một kẽ hở này của ông, chỉ vì một cái băng theo dõi mà khiến tôi biết được rằng tất cả những chuyện này đều là do ông đứng đằng sau vạch kế hoạch!



Hoskin nhìn bộ dạng cười lớn tiếng của Diệp Lăng Phi, không ngờ cũng cười phá lên.



- Satan, ngươi thật sự rất thích nói đùa đó!



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Hoskin, thật ra tôi sớm đã biết tất cả chuyện này là một âm mưu rồi, chỉ là trước khi còn chưa được nhìn thấy đoạn video ghi hình ông, tôi không hề nghĩ ra được rằng kẻ đứng đằng sau của kế hoạch này lại là ông, cũng may mà sau khi tôi thấy được đoạn băng ghi hình ông nhập cảnh đó, tôi mới biết được, tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là một cái bẫy, còn ông chính là người thiết kế cái bẫy đó!



Hoskin nghe Diệp Lăng Phi nói thế xong, hắn liền thấy hào hứng lên, cười nói:



- Satan, ngươi nói xem!



- Nếu ông đã có hứng như vậy, thế thì tôi sẽ nói cho ông nghe vậy!



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hút thuốc, hắn nói với Hoskin:



- Thật ra, chuyện này thật sự khiến tôi bắt đầu thấy nghi ngờ phải nói tới lúc ông phải người đi giết Hoắc Chấn. Tôi lúc đó thấy rất kỳ quái, tại sao Hoắc Chấn lại bị người ta giết chết. Ồ, xin lỗi, nên nói thế này, ông ngụy tạo thành một cái giả tưởng, chỉ vờ như có người muốn tấn công Trần Tam, nhưng ông lại sơ hở mất một điểm, chính là ở Ma Cao rất ít khi có người dùng tới vũ khí hỏa lực mạnh như vậy để giết người. Ông muốn giết chết Hoắc Chấn, mục đích chính chẳng qua chỉ là để Hoắc Chấn không nói nhiều được mà thôi!



Hoskin nghe tới đây chỉ cười không nói gì. Diệp Lăng Phi nhìn Hoskin chỉ cười không nói lời nào, liền cười nói:



- Hoskin, sao thế, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?




- Satan, cho dù ngươi biết những chuyện này thì cũng có được tác dụng gì chứ, ngươi không phải vẫn bước vào trong bẫy của ta rồi sao, giờ ta chỉ cần muốn giết ngươi, chuyện đó dễ như trở bàn tay vậy!



Hoskin đắc ý cười nói:



- Chẳng lẽ đây chính là cái mà ngươi gọi là thông minh, rõ ràng đã biết được đây là một cái bẫy, ngươi vẫn còn nhảy vào, đây chẳng phải quá mâu thuẫn sao?



- Hoskin. Ông sai rồi, cũng may là vì tôi biết được ông là kẻ đã dựng lên cái bẫy này, tôi mới nhảy vào, chỉ có lấy tôi làm mồi nhử, tôi mới có thể câu được con cá lớn là ông ra!



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Tôi không muốn để ông cứ trốn mãi trong bóng tối đối phó với tôi, tôi phải biến thành chủ động, câu con cá lớn như ông ra, triệt để diệt trừ ông, chỉ có như thế, tôi mới có thể an an nhàn nhàn sống tiếp được!



- Satan, ý của ngươi là ngươi cố ý làm như thế này?



Hoskin ngạc nhiên hỏi.



Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:



- Không sai, tôi là cố ý làm như vậy!



Hoskin cười lạnh nói:



- Satan, ngươi không cảm thấy ngươi rất ngốc sao, ngươi nói cho ta xem, bây giờ ngươi làm thế nào để chạy ra khỏi đây được!



- Rất đơn giản, tôi không cần phải chạy, người thật sự cần phải chạy không may lại chính là ông!



Lời của Diệp Lăng Phi vừa dứt, liền nghe thấy tiếng “bụp bụp”, có một vật thể gì đó từ ngoài cửa bay vào trong nhà xưởng.