Đô Thị Tàng Kiều

Chương 954 : Đau đớn khôn nguôi!

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Lúc đầu khi Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói số tiền hơn hai trăm nghìn tệ mà cô thiếu nợ Diệp Lăng Phi không phải trả lại nữa thì trên mặt Trịnh Khả Nhạc tràn đầy ý cười vui sướng, nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc quả thực là không thể cười nổi nữa. Phải biết rằng tiền thưởng cuối năm cũng không ít, tập đoàn Tân Á thi hành chính sách mười ba tháng tiền lương, cuối năm sẽ phát thêm một tháng lương nữa. Trịnh Khả Nhạc vốn đang trông cậy vào số tiền thưởng cuối năm này để về nhà tiêu xài một phen thích chí, nhưng đâu nghĩ là Diệp Lăng Phi lại nói sẽ không thưởng cho cô.



Phải biết rằng Trịnh Khả Nhạc luôn nghĩ, số tiền hơn hai trăm nghìn tệ mà cô thiếu Diệp Lăng Phi căn bản là không cần trả lại, sở dĩ Trịnh Khả Nhạc thường xuyên đề cập đến chuyện này trước mặt Diệp Lăng Phi, chẳng qua là muốn giành lấy sự đồng tình của Diệp Lăng Phi mà thôi. Nhưng cô đâu ngờ được rằng cách này lại phản chủ, nghe Diệp Lăng Phi nói đem số tiền mình nợ ra làm tiền thưởng cuối năm. Trịnh Khả Nhạc lập tức nũng nịu nói:



- Diệp đại ca, anh không thể làm như vậy a, em chỉ còn trông cậy vào số tiền thưởng cuối năm này mà thôi. Cùng lắm thì số tiền em nợ anh sẽ từ từ nghĩ cách trả lại, nhưng mà tiền thưởng cuối năm này thì anh nhất định phải cho em!



- Được rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi, nói thế nào thì em cũng đã khổ cực một năm rồi, sao có thể không có tiền thưởng cuối năm được chứ!



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Lộ Tuyết đang ở trong phòng làm việc sao, bây giờ anh đi gặp cô ấy!



Trịnh Khả Nhạc thì không hề có ý muốn buông tay ra, hai tay cô nắm chặt cánh tay của Diệp Lăng Phi, nói:



- Diệp đại ca, đợi lát nữa anh hãy đi gặp tổng giám đốc Trương đi, em còn có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi!



Trịnh Khả Nhạc kéo Diệp Lăng Phi đến một gian phòng làm việc đang để trống. Diệp Lăng Phi chưa hiểu chuyện gì đã bị Trịnh Khả Nhạc kéo vào trong phòng. Trịnh Khả Nhạc đóng cửa phòng lại, đẩy Diệp Lăng Phi ngồi lên một cái ghế trong phòng, cô đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, ngẩng mặt lại, làm ra vẻ vô cùng khổ sở tội nghiệp, nói:



- Diệp đại ca, anh cũng biết đấy, một mình em sống ở thành phố Vọng Hải lẻ loi cô độc, phải thuê chung một căn hộ với Oánh Oánh tỷ, mà căn nhà em và Oánh Oánh tỷ thuê đã sắp tới kỳ hạn rồi, mà chú nhà lại không muốn cho bọn em thuê nhà nữa. Em và Oánh Oánh tỷ đang tính đến nơi khác ở, nhưng mà bây giờ giá thuê nhà ở thành phố Vọng Hải thật sự quá đắt, động một cái đã phải 1200, 1300 tệ rồi. Tiền lương mỗi tháng của em đã không đủ xài, nếu như tiền thuê nhà lại nhiều thêm nữa thì chắc em nghèo kiết xác mất. Diệp đại ca, anh là ông chủ lớn của tập đoàn Tân Á, anh cũng thấy em làm việc rất cố gắng mà, có tăng tiền lương cho em được không?



Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong, nhìn Trịnh Khả Nhạc, cười rộ lên, nói:



- Khả Nhạc, bây giờ một tháng lương của em chắc cũng được 3000 rồi, lẽ nào 3000 tệ còn chưa đủ tiêu sao, không phải là em lại bao trai nữa đó chứ?



- Diệp đại ca, anh đừng giễu cợt em nữa, bây giờ em còn hận không thể được người khác bao nuôi kia! Một tháng sau khi trừ đi tiền thuê nhà và ăn uống, muốn mua một hai bộ quần áo cũng không có tiền, lại càng không cần nhấc tới những thứ đồ trang điểm làm gì, hơn nữa, em cũng phải đi ra ngoài giao lưu một chút chứ, đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm, lẽ nào em không phải dùng tiền sao. Diệp đại ca, em thực sự không có tiền a, tổng giám đốc Trương cũng cho rằng em nên được tăng lương tiền lương, nhưng mà cô ấy nói phải được sự đồng ý của anh đã. Diệp đại ca, anh xem xem có thể tăng lương cho em được hay không, không cần nhiều lắm, dù là tăng thêm 1000 cũng được rồi!



- Tăng thêm 1000 tệ mà không nhiều. Khả Nhạc à, em cho là lương tiêu chuẩn ở thành phố Vọng Hải này khoảng bao nhiêu?



Diệp Lăng Phi hỏi.



Trịnh Khả Nhạc chần chừ một lát, nói:



- Cứ cho là khoảng 15000,16000 tệ một năm đi!



- Đúng vậy, lương tiêu chuẩn ở thành phố Vọng Hải này một năm mới được 15000, 16000, tiền lương một tháng cũng chỉ được hơn 1000 tệ. Tiền lương của tập đoàn Tân Á coi như là cao rồi, nhất là em ở chức vụ này tiền lương một tháng cũng được 3000 rồi, hơn nữa còn cả tiền phụ cấp, một tháng em cũng phải được hơn 3000 tệ đó!



Diệp Lăng Phi nói.



- Bây giờ em xem xem, có thấy tiền lương của mình rất cao hay không hả?



- Diệp đại ca, nói thì là như thế, nhưng mà tiền lương của em còn phải khấu trừ tiền bảo hiểm và gửi tiết kiệm nữa, số tiền tươi thóc thật cầm đến tay chỉ được có hơn 2000. ít quá à! Diệp đại ca, anh tăng lương cho em đi mà!



Trịnh Khả Nhạc ra vẻ tội nghiệp nói.




- Thật vậy sao?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Đương nhiên là thật rồi!



Trương Lộ Tuyết nói chắc như đinh đóng cột,



- Mỗi lần ngửi thấy em đều cảm thấy ghê ghê, giống như là anh vậy, em nhìn thấy anh là lại thấy ghê tởm!



Diệp Lăng Phi không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn cười nói:



- Lộ Tuyết, em có biết là con người anh có một cái tính xấu, người khác càng ghét anh, anh lại càng quấn quít lấy người ta, em nói là em ghét anh, anh đây sẽ để em ghét anh cả đời!



Diệp Lăng Phi vừa nói hai tay giữ chặt đầu Trương Lộ Tuyết, môi hắn kề sát vào, đôi môi kiều diễm ướt át của Trương Lộ Tuyết đóng chặt lại, hai tay cô dùng sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, nhưng Trương Lộ Tuyết sao có thể đẩy Diệp Lăng Phi ra được cơ chứ, đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi mạnh mẽ tách môi Trương Lộ Tuyết ra. Hàm răng của Trương Lộ Tuyết sau chút chống cự yếu ớt, bị đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi xuyên phá. Môi Trương Lộ Tuyết mở



ra, hàm răng thì lại không cắn xuống đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi, kết quả là cái lưỡi thơm tho trơn mềm của cô bị đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi quấn lấy.



Hai tay Trương Lộ Tuyết trở nên mềm yếu vô lực, chỉ có thể khoác lên vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi được đằng chân lân đằng đầu, hai tay từ trên đầu Trương Lộ Tuyết bắt đầu sờ soạng xuống phía dưới, một tay ôm sau lung Trương Lộ Tuyết, tay kia thì lần mò vào trong áo của cô. Khi bàn tay của Diệp Lăng Phi đè lên nịt ngực của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết bỗng nhiên tách môi ra. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ kêu lên:



- Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của anh ra!



Diệp Lăng Phi cúi người xuống, không hề có ý muốn bỏ tay ra, ngược lại còn dùng sức nắm lấy áo ngực của Trương Lộ Tuyết.



- Cái tên khốn nạn nhà anh, đồ dê xồm!



Trương Lộ Tuyết kêu khẽ một tiếng, mở miệng ra cắn vào chỗ cổ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhíu mày, nhưng không hề có ý muốn thu tay lại. Trương Lộ Tuyết tạm dừng cắn, nói:



- Anh có bỏ tay ra không hả?



- Anh không buông!



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bóp mạnh một cái. Trương Lộ Tuyết cảm thấy ngực mình rất đau, cô cũng nhíu mày, há miệng cắn một cái. Tay phải của Diệp Lăng Phi đột nhiên rút ra, hắn không phải sợ bị Trương Lộ Tuyết cắn mà dùng hai tay ôm lấy vòng eo của Trương Lộ Tuyết, bế Trương Lộ Tuyết từ trên ghế làm việc ra salon, sau đó thả tay ra. Trương Lộ Tuyết nặng nề ngã xuống salon. Cả người Diệp Lăng Phi đè lên cô, hắn cố ý giơ cổ ra trước mặt Trương Lộ Tuyết, nói:



- Coi như chúng ta đang giao dịch, em cứ cắn anh đi!



Vừa nói, hắn kéo áo Trương Lộ Tuyết xuống tới nách, hai tay cởi nịt ngực của Trương Lộ Tuyết ra, ném trên salon, tay hắn dùng lức rất mạnh bóp tới. Trương Lộ Tuyết cũng không giãy dụa. Diệp Lăng Phi đã nói là để cô cắn, hai tay Trương Lộ Tuyết ôm chặt vai Diệp Lăng Phi, há miệng ra dùng sức cắn thật mạnh, tựa hồ muốn phát tiết toàn bộ lửa giận ra ngoài.



Trương Lộ Tuyết trong lòng cảm thấy ủy khuất, từ lúc cô chẳng biết thế nào thất thân với Diệp Lăng Phi, cô đã vô thức yêu người đàn ông này. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho Trương Lộ Tuyết mang trong mình giọt máu của người đàn ông này. Trương Lộ Tuyết không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, vì sao mình lại tự dưng gặp phải chuyện như thế này, rõ ràng mình rất yêu người đàn ông này, nhưng lại không thế kết hôn với người đó, rõ ràng mình còn chưa một lần nào được ân ái một cách đúng nghĩa với người đàn ông này, nhưng cô lại mang thai đứa con của người ấy. Nhưng điều đau khổ nhất chính là cô phải vứt bỏ đứa con của mình, trong tình huống này, tỷ lệ mà đứa trẻ sinh ra trở nên đàn độn là rất lớn. Trương Lộ Tuyết không muốn để con của mình trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch. Chuyện này vẫn luôn đè nén trong lòng cô, không có cơ hội để phát tiết ra ngoài, tuy là hiện giờ quan hệ giữa cô và Bạch Tình Đình trở nên tốt hơn, nhưng mà điều đó cũng không thể xóa đi nỗi uất ức trong lòng, tới giờ cô vẫn chưa có cơ hội để phát tiết. Hôm nay, cô muốn giải phóng lòng mình, muốn đem tất cả nối uất ức tủi nhục phát tiết ra ngoài.



Đau đớn, càng lúc càng thêm đau đớn. Diệp Lăng Phi thậm chí còn cảm giác được hàm răng của Trương Lộ Tuyết xuyên phá lớp da của mình cắn sâu vào trong thịt. Diệp Lăng Phi biết mình đã làm tổn thương Trương Lộ Tuyết nhiều lắm, nếu như Trương Lộ Tuyết làm như vậy có thể khiến cô thấy dễ chịu hơn. Diệp Lăng Phi sẽ để Trương Lộ Tuyết tiếp tục cắn mình, dù cho cắn tới tận xương của mình, hắn cũng sẽ không ngăn cản.