Đô Thị Tàng Kiều
Chương 953 : Em cũng đừng mong nhận tiền thưởng Tết
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính lúc tới thì gấp gáp, lúc đi cũng vội vội vàng vàng, ở thành phố Đông Hải không lâu lắm đã rời đi, quay trở về thành phố Vọng Hải. Lúc gần trưa, sau khi quay về thành phố Vọng Hải. Bạch Tình Đình để Diệp Lăng Phi đưa cô tới thẳng chỗ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, sau đó Diệp Lăng Phi đưa Chu Hân Mính về biệt thự.
Khi còn ở thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi đã đề cập qua với Trương Lộ Tuyết là chiều nay mình sẽ tới tập đoàn Tân Á cùng Trương Lộ Tuyết bàn bạc giải quyết chuyện tiền thưởng cuối năm của công ty, đã rất lâu rồi Diệp Lăng Phi chưa đến tập đoàn Tân Á, cũng không biết tình hình của tập đoàn Tân Á dạo gần đây như thế nào, chiều nay thì đến tập đoàn Tân Á, sáng mai thì còn phải đi họp ở công ty bảo hiểm Dân An. Diệp Lăng Phi cảm thấy lịch trình mấy ngày nay quá gấp rút. Buổi chiều, hắn lái xe tới tập đoàn Tân Á, tìm một chỗ trong bãi để xe mà đỗ vào. Diệp Lăng Phi vừa mới xuống xe thì thấy một chiếc Audi màu đen cũng tiến vào trong bãi đỗ. Diệp Lăng Phi biết rất rõ chiếc xe này, đây chính là xe của Trần Ngọc Đình mà.
Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía xe của Trần Ngọc Đình. Vừa đi tới chỗ chiếc Audi, Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Trần Ngọc Đình mặc một chiếc áo khoác hai lớp từ trên xe bước xuống, đã lâu không gặp Trần Ngọc Đình, ngày hôm nay vừa nhìn thấy hắn đã cảm nhận được sức hấp dẫn của một người phụ nữ thành thục như Trần Ngọc Đình mãnh liệt đến cỡ nào. Chỉ thấy Trần Ngọc Đình thắt chặt đai lưng của chiếc áo khoác, vùng eo được bỏ càng sát, bộ ngực cao vút, cổ áo hơi mở ra một phần, để lộ vùng cổ trắng của Trần Ngọc Đình. Từ phần eo đến phần mông tạo thành một đường cong tuyệt mĩ. Trần Ngọc Đình mặc một chiếc quần dài màu xanh phía trong áo khoác. Cô cầm theo một cái túi xách, vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Trần Ngọc Đình đóng cửa xe lại, đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, trên gương mặt mê người của cô hiện lên một nụ cười, nói:
- Ông chủ Diệp à, thật là khó khăn quá, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được ngài ở đây!
- Ngọc Đình tỷ à, đây là chị đang oán giận tôi không đến gặp chị đúng không?
Ánh mắt Diệp Lăng Phi cố ý quét qua quét lại trên thân thể đầy đặn của Trần Ngọc Đình, hương vị của người phụ nữ thành thục như Trần Ngọc Đình quả thực là khiến các cô gái như Bạch Tình Đình không tài nào so sánh được, mỗi cử động mọi lúc của Trần Ngọc Đình luôn toát ra vẻ thành thục ý nhị. Diệp Lăng Phi đứng rất gần Trần Ngọc Đình, hắn cố ý dùng bắp đùi của mình chạm vào thân thể Trần Ngọc Đình, cười nói:
- Ngọc Đình tỷ, mấy ngày nay tôi bận muốn chết, từ đại Tây Bắc trở về lại phải lên đường sang Ma Cao, trở về thành phố Vọng Hải rồi mà vẫn không được thở, còn phải chuẩn bị cho hôn lễ của tôi và Tình Đình. Hôm qua tôi còn đang ở thành phố Đông Hải, hôm nay đã bị Trương Lộ Tuyết gọi về thành phố Vọng Hải gấp, nói là có chuyện muốn để tôi làm chủ. Khụ, trưa nay tôi mới về đến đây còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức chạy tới đây rồi!
- Thế nào, muốn cử hành hôn lễ rồi à? Ngày nào vậy?
Trần Ngọc Đình hỏi.
- Ngày mười lăm, sắp tới rồi!
Bàn tay của Diệp Lăng Phi có vẻ như rất tùy ý đặt lên bộ mông của Trần Ngọc Đình, mồm thì nói:
- Ngọc Đình tỷ, hôm đó chị phải đến dự hôn lễ của tôi đó!
- Thế thì gửi thiệp mời đi!
Trần Ngọc Đình cười nói.
- Không có thiệp mời sao được, lẽ nào cậu không mời tôi, tôi lại chả đưa tiền đến cho cậu hay sao?
Trần Ngọc Đình dường như không phát giác ra bàn tay của Diệp Lăng Phi đang để trên bộ mông nảy nở của mình, tay phải Diệp Lăng Phi hơi dùng sức bóp mông Trần Ngọc Đình một cái, nhẹ nhàng nói:
- Ngọc Đình tỷ, tiền thì không cần đâu, người tới là được rồi!
Trần Ngọc Đình cười đến mức run rẩy, nói:
- Sao có thể không mang tiền lễ được chứ?
- Tôi đã nói rồi, chị chỉ cần đi người không là được.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ghé mũi tới sát bên tai Trần Ngọc Đình hít hà, cố ý khụt khịt mũi, nói:
- Thật là thơm quá. Ngọc Đình tỷ, chị dùng nước hoa nhãn hiệu gì vậy?
- Tôi không dùng nước hoa!
Trần Ngọc Đình nhẹ nhàng đẩy Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi lập tức nói:
- Đó chính là hương thơm trên cơ thể Ngọc Đình tỷ rồi, chà trách lại thơm như vậy. Vừa rồi tôi còn đang nghĩ xem hương thơm vừa rồi là của loại nước hoa nào cơ, nhưng nghĩ nát cả óc mà vẫn không ra, nguyên lai là mùi thơm cơ thể của Ngọc Đình tỷ a!
- Cậu đem những lời ngon tiếng ngọt này dành cho bà xã của mình đi, tôi đã già, đã qua cái thời con gái lãng mạn rồi!
Trần Ngọc Đình vừa nói vừa bật cười. Diệp Lăng Phi lại bóp mông Trần Ngọc Đình thêm một lần nữa, cười nói:
- Vậy thì em chờ đến hôn lễ của em và anh nhé!
- Hôn lễ của em ư?
Đường Hiểu Uyển sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi, trong cặp mắt xinh đẹp lóe lên ánh nhìn khó có thể giải thích được. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Làm sao thế, lẽ nào Hiểu Uyển nhà ta không muốn cử hành hôn lễ với anh sao?
Đường Hiểu Uyển vừa nghe, vội vàng nói:
- Không phải, không phải thế, đương nhiên là em muốn kết hôn với Diệp đại ca rồi!
Đường Hiểu Uyển nói đến đây, thẹn thùng cúi đầu, trong lòng biết mình không nên nói toạc ra như vậy. Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn thấu nội tâm của Đường Hiểu Uyển, hắn ôm Đường Hiểu Uyển vào trong lòng, dịu dàng nói:
- Hiểu Uyển, không có gì mà phải ngượng, đối với em mà nói, đây là một yêu cầu chính đáng, anh sẽ tận khả năng để xử lý chuyện này, đương nhiên, vẫn còn câu nói khi xưa của anh, nếu như em gặp được người thích hợp hơn, anh không ngại để em gả cho người mình thích kia!
Diệp Lăng Phi tâm sự với Đường Hiểu Uyển ở trong phòng làm việc của Từ Oánh một lúc, thầm tính toán hẳn là Trương Lộ Tuyết đang đợi mình đến, lúc này mới đi đến phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Vừa đến cửa phòng làm việc hắn đã thấy Trịnh Khả Nhạc cầm cái bút để kẻ lông mày. Diệp Lăng Phi thò tay gõ gõ lên bàn của Trịnh Khả Nhạc, giả vờ nghiêm túc nói:
- Khàả Nhạc, trong lúc làm việc mà em lại đi làm việc riêng, anh thấy hẳn phải khấu trừ tiền lương của em rồi!
Trịnh Khả Nhạc biết hôm nay Diệp Lăng Phi sẽ đến công ty, tính toán trang điểm lại để Diệp Lăng Phi thấy được dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình, nhưng không ngờ được Diệp Lăng Phi lại tới nhanh như vậy, thấy được mình đang trang điểm. Trịnh Khả Nhạc vội vàng để hộp trang điểm xuống, sắp xếp lại bàn làm việc rồi đứng lên, cô đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hai tay kéo tay Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, đây cũng là vì em nghe nói anh muốn tới đây nên mới cố ý trang điểm, em sợ anh thấy em không đẹp sẽ không để ý tới em nữa.
- Lại lấy cớ!
Diệp Lăng Phi cố ý nghiêm mặt, nói:
- Anh giống cái loại người đó sao?
- Diệp đại ca, lâu như vậy mà anh không để ý đến em, người ta lo lắng nha, hơn nữa, năm nay người ta lại già đi một tuổi, sợ mình xấu đi. Diệp đại ca sẽ không thích em nữa!
Trịnh Khả Nhạc bắt đầu chu cái miệng đã đánh son hồng ra, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, bây giờ em rất nghèo khó, tiền lương một tháng cũng không đủ tiêu, bây giờ em còn thiếu nợ Diệp đại ca nữa, nếu như anh khấu trừ tiền lương của em, em thực sự không biết phải làm sao bây giờ! Không phải Diệp đại ca muốn nhìn thấy em ra đường ăn xin đó chứ?
- Ai biết em cầm lương tháng đi tiêu xài vào những chỗ nào, một mình em sống ở thành phố Vọng Hải mà tiêu số tiền lớn như vậy sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em chẳng biết tiêu tiền thông minh gì cả, nhưng mà cũng không sao, còn nhớ rõ đang nợ tiền của anh, được rồi, đừng đi theo than khóc với anh nữa, cùng lắm thì anh xóa số nợ đó cho em.
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe vậy, lập tức cười rộ lên, nói:
- Diệp đại ca, có thật không vậy?
- Đương nhiên là thật rồi!
Diệp Lăng Phi rất nghiêm túc nói.
- Vốn là anh nghĩ tết năm nay sẽ cho mọi người chút tiền thưởng, số tiền em thiếu anh coi như là số tiền lì xì anh thưởng cho em đi. Nhưng mà lần này em cũng đừng mong nhận được tiền thưởng Tết của công ty đó!