Đô Thị Tàng Kiều
Chương 965 : Sóng gió lại nổi lên!
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Diệp Lăng Phi vừa nghe Diệp Phong nói như vậy, hắn trừng mắt nhìn Diệp Phong, mắng:
- F*ck, cái tên khốn kiếp này, rõ ràng biết mình sẽ làm hại đến người khác, còn đi tìm Tình Đình, những kẻ khốn kiếp như mày thì chết nghìn lần vẫn chưa hết tội!
Diệp Phong cúi đầu, ánh mắt hắn không còn vẻ sắc bén như trước đây, chỉ lo hút thuốc, nói:
- Tôi biết tôi đã hại rất nhiều người, tôi cũng không muốn như vậy, tôi cũng rất sợ, không muốn chết một chút nào, vì thế nên tôi mới bỏ trốn. Tôi nghĩ tôi có thể trốn ở thành phố Vọng Hải nhưng mà tôi cũng không biết có người đã theo dõi mình từ lâu. Tôi thực sự không muốn hại người. Diệp tiên sinh, anh phải tin tưởng tôi, thực sự tôi không muốn hại người đâu.
- Mẹ nó, như vậy mà không coi là hại người sao, mày nói xem rốt cuộc thế nào thì mới coi là hại người đây hả!
Diệp Lăng Phi giận dữ mắng.
- Lẽ nào phải có người bị mày hại chết thì mới gọi là hại người, thật, con mẹ nó đúng là một kẻ khốn kiếp. Nếu như không nể mày là bạn học cũ của Tình Đình và Hân Mính, bây giờ tao sẽ lấy cái mạng của mày, không cần chờ Sa Lệ đến làm thịt mày đâu!
Diệp Phong cúi đầu, không hề lên tiếng, chỉ lo hút thuốc. Sau khi hút xong một điếu, Diệp Phong mới ngẩng đầu lên, nói:
- Diệp tiên sinh, dù anh có nói tôi như thế nào thì tôi cũng không nói lại, bởi vì anh nói rất đúng, con người chỉ khi đã trải qua mới biết được thế nào là hối hận, bây giờ tôi cũng hối hận, nhưng cũng đã muộn rồi.
Diệp Phong nói xong, quay đầu sang nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, tôi cầu xin cô một việc, nể tình chúng ta từng là bạn học, cô giúp tôi một chuyện được không!
Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng đứng bên cạnh, sau đó nhìn Diệp Phong, nói:
- Anh nói đi, tôi muốn xem rốt cuộc anh muốn tôi giúp đỡ chuyện gì!
- Tôi xin cô giúp tôi bảo vệ cô chủ của một quán cà phê, đều là tôi làm hại cô ấy, tôi tin rằng Sa Lệ sẽ không bỏ qua cô ấy, rất có thể Sa Lệ sẽ phái người giết chết tôi đồng thời cũng sẽ giết chết những người phụ nữ mà tôi từng tiếp xúc!
Diệp Phong nói.
- Tôi tin tưởng Tình Đình sẽ không có việc gì, bởi vì tôi biết Diệp tiên sinh sẽ bảo vệ cô ấy, thế nhưng mà cô chủ của quán cà phê kia cũng sẽ gặp nguy hiểm, tôi hy vọng cô có thể bảo vệ cô ấy!
- À, bảo vệ nhân dân trong thành phố là trách nhiệm của tôi!
Chu Hân Mính nói.
- Sau khi cảnh sát chúng tôi xác nhận cô chủ của quán cà phê kia gặp nguy hiểm, cảnh sát sẽ bảo vệ cô ấy!
- Cảm ơn Hân Mính!
Diệp Phong nói.
- Cô chủ quán cà phê kia tên là Lý Khả Hân, quán cà phê của cô ấy nằm trên tầng năm của bách hóa…
- Lý Khả Hân!
Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy cái từ này hắn gần như nhảy dựng lên. Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Diệp Phong, vươn tay xách cổ áo Diệp Phong nhấc hắn dậy, quát lớn:
- Mày nói... nói lại lần nữa cho tao!
Diệp Phong ngẩn ra, không biết vì sao đang yên đang lành Diệp Lăng Phi là nổi cơn thịnh nộ như vậy. Hắn nhìn Diệp Lăng Phi, đáp:
- Cô chủ của quán cà phê đó tên là Lý Khả Hân!
- Mẹ nó, tên khốn kiếp nhà mày cho dù chết một nghìn lần đi nữa thì cũng chưa quá đáng!
Diệp Lăng Phi tức giận đến mức ném Diệp Phong xuống đất, quát to:
- Sao mày lại có quan hệ với cô ấy, mau thành thực trả lời tao, nếu như quên một chi tiết nào đó thì tao sẽ lấy mạng mày đó!
Diệp Phong bị Diệp Lăng Phi ném xuống dưới đất, không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại nổi trận lôi đình lớn thế này. Hắn quay sang nhìn Chu Hân Mính, thấy Chu Hân Mính đã đứng dậy. Chu Hân Mính cũng không ngờ được rằng lại gặp phải loại chuyện này, Diệp Phong lại còn dính dáng đến Lý Khả Hân nữa. Chu Hân Mính cảm thấy Diệp Lăng Phi sắp nổi cơn thịnh nộ, cô không muốn ngồi ở đây nữa, cất bước đi ra ngoài. Trong phòng thẩm vấn lúc này chỉ còn lại có Diệp Lăng Phi và Diệp Phong. Diệp Phong ngồi ở dưới đất, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, để tôi từ từ giải thích đã!
- Từ từ giải thích cái con khi, mày mau nói cho tao nghe xem rốt cuộc là như thế nào!
Diệp Lăng Phi quát.
- Nếu như mày không nói rõ ràng thì cũng đừng mong còn sống mà rời khỏi chỗ này, đừng tưởng rằng nơi này là cục cảnh sát thì tao không dám động đến mày, nói cho mày biết, dù tao giết chết mày ở chỗ này thì cũng không có người quản tao đâu, mày cũng chỉ giống như một con kiến đáng thương mà thôi, bị bóp chết cũng không có người nào thương cảm cho mày đâu!
Diệp Phong có thể cảm thấy được lời này của Diệp Lăng Phi không phải là mạnh mồm. Diệp Phong trong lòng vốn đã sợ hãi, bây giờ càng thấy sợ hơn. Hắn há miệng run run đáp:
- Diệp tiên sinh, tôi và cô chủ quán kia cũng không thân nhau cho lắm, nguyên do là lúc ở thành phố Vọng Hải tôi rất hay đến uống cà phê ở quán của cô ấy, cô ấy cũng không quen biết tôi, chỉ là tôi rất thích cái loại khí chất của cô ấy, còn…!
Diệp Phong còn chưa kịp nói xong. Diệp Lăng Phi đã đá cho hắn một cái, khiến Diệp Phong ngã lăn ra đất. Diệp Lăng Phi mắng:
Diệp Lăng Phi tắc nghẹn hồi lâu mới nói ra được câu này. Trương Tuyết Hàn cúi đầu, thẹn thùng nói:
- Diệp đại ca, em sẽ làm thế!
Sau khi ngừng lại trong chốc lát, Trương Tuyết Hàn lại thấp giọng nói:
- Diệp đại ca, chuyện buổi tối hôm đó là em tự nguyện, anh không cần phải cảm thấy áy náy đâu!
Diệp Lăng Phi không biết nói nhu thế nào với Trương Tuyết Hàn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon mảnh khảnh của cô, thấp giọng:
- Tuyết Hàn, nhớ kỹ, nếu có việc hoặc nếu không có việc gì thì cũng cứ gọi cho anh, anh rất thích nghe giọng nói của em!
Lúc Trượng Tuyết Hàn nghe được câu nói này của Diệp Lăng Phi cô cảm thấy tim mình đập nhanh hẳn lên, theo thói quen lấy tay che ngực. Diệp Lăng Phi thấy vậy, vội vàng hỏi:
- Tuyết Hàn, không phải là em thấy khó chịu đó chứ?
- Không phải!
Trương Tuyết Hàn cắn môi, cúi đầu, dịu dàng nói:
- Em thích nghe Diệp đại ca nói nhu vậy. Diệp đại ca, em có thể gọi điện thoại cho anh sao?
- Tất nhiên là có thể rồi!
Diệp Lăng Phi ôm eo Trương Tuyết Hàn, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ cần là điện thoại của Tuyết Hàn, lúc nào anh cũng không cảm thấy phiền!
Trương Tuyết Hàn không nói gì thêm nữa, thân thể mềm mại của cô ỉ ôi trong lòng Diệp Lăng Phi.
Lý Khả Hân mặc thêm một chiếc áo gió từ bên trong đi ra, chiếc giày bó mà cô đi giẫm trên mặt đất phát ra những tiếng vang thanh thúy. Tiếng bước chân của Lý Khả Hân khiến Trương Tuyết Hàn tỉnh táo lại, cô vội vàng rời khỏi ngực Diệp Lăng Phi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Khả Hân. Vừa rồi Lý Khả Hân đã sớm thấy rõ mọi chuyện, trên mặt cô mang theo nụ cuời, đi tới trước mặt Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi, nói:
- Hai vị, tôi không quấy rầy hai vị chứ?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu như anh nói là có thì em sẽ làm thế nào?
- Lại vào trong quán ngồi thêm một tiếng nữa, chờ hai người trò chuyện xong thì đi ra!
Lý Khả Hân cười nói.
Ba người ròi khỏi quán bar, từ chỗ quán bar đến trường học của Trương Tuyết Hàn cũng không xa lắm. Diệp Lăng Phi không lái xe, để xe lại trước cửa quán. Ba người đi bộ tới trước cửa trường học. Trương Tuyết Hàn nói một câu “Hẹn gặp lại" với Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân rồi đi vào bên trong. Chờ Trương Tuyết Hàn đi vào trong trường, Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân mới quay về. Lý Khả Hân khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi à, bây giờ không có ai nữa rồi, anh kể xem rốt cuộc anh và Bạch Tình Đình đã xảy ra chuyện à đi!
- Em nhiều chuyện quá nhỉ!
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân, nói:
- Em thực sự muốn biết sao?
- Đương nhiên là em muốn biết rồi!
Lý Khả Hân nói.
- Vì sao lại có chuyện như vậy?
Diệp Lăng Phi khoác tay Lý Khả Hân, hai người lại đi bộ về quán bar. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Anh không biết phải nói như thế nào. Khả Hân, anh muốn hỏi em một chuyện, em có quen một người đàn ông tên là Diệp Phong không?
- Diệp Phong ư?
Lý Khả Hân nghe thấy cái tên này xong, khẽ lắc đầu, nói:
- Em không quen anh ta!
- Thế thì lạ nhỉ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp Phong lại nói là hắn biết em, hơn nữa hôm qua còn gặp em đó!