Đô Thị Tàng Kiều

Chương 966 : Đến nhà chúng ta đi

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân đi về quán bar, khi Lý Khả Hân nghe thấy câu nói đó của Diệp Lăng Phi, cô dừng bước, quay người lại, kỳ quái hỏi:



- Anh nói cái gì cơ. Diệp Phong biết em, còn nói là hôm qua đã gặp em sao?



- Đúng vậy!



Diệp Lăng Phi gật đầu một cái, nói:



- Đây là Diệp Phong nói với anh!



- Diệp Phong ư?



Lý Khả Hân cau mày, dường như đang nghĩ xem rốt cuộc người này là ai.



- Em cũng không nhớ là mình quen người này mà!



- Khả Hân, vậy hôm qua em có gặp phải người nào không?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Ngày hôm qua em gặp rất nhiều người mà, tất cả đều là khách hàng của em. Hôm qua thì em ở quán cà phê, a, chẳng lẽ người anh muốn nói tới là anh ta?



Lý Khả Hân nhớ tới một người người đàn ông, người đàn ông này là một khách hàng quen thuộc của quán cà phê, người này rất thích đến uống cà phê tại quán này, sau đó lại biến mất một khoảng thời gian, hôm qua Lý Khả Hân mới gặp lại vị khách cũ kia. Khi đó người khách quen này còn nói với Lý Khả Hân những lời vô cùng kỳ lạ, sau khi Lý Khả Hân kể lại việc này và tả lại tướng mạo của vị khách cho Diệp Lăng Phi nghe. Diệp Lăng Phi rất chắc chắn tên kia chính là Diệp Phong.



- Anh ta tên là Diệp Phong sao?



Lý Khả Hân nói.



- Làm sao mà anh biết được?



- Khả Hân, chuyện này thì em không cần hỏi!



Diệp Lăng Phi nói.



- Không phải là anh không muốn mà là nếu nói nữa thì anh cũng không biết phải giải thích từ chỗ nào nữa, nói tóm lại, cái tên Diệp Phong chính là một kẻ khốn kiếp!



Lý Khả Hân nghe xong, “xì” một tiếng, cười nói:



- Diệp Lăng Phi, rất ít khi em nghe thấy anh mắng một người như vậy, sao em cứ cảm thấy hình như cái tên Diệp Phong kia có cừu oán với anh thì phải!



- Không chỉ có cừu oán, mà phải nói là có thâm cừu đại hận!



Diệp Lăng Phi oán hận nói.



- Đều là do tên khốn kiếp này khiến cho anh gặp phải nhiều chuyện như vậy! Khả Hân, trở về quán bar anh sẽ chậm rãi kể lại cho em.



Quán bar còn chưa mở cửa kinh doanh nhưng đã có nhân viên tạp vụ bắt đầu đi làm rồi. Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi đi tới gian phòng nằm phía sau quầy bar, đó là phòng nghỉ của Lý Khả Hân, bên trong ngoại trừ một dàn máy vi tính thì chỉ kê thêm một chiếc giường thôi. Lý Khả Hân đi vào trong phòng nghỉ, cô cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc mỗi chiếc váy liền áo, ngồi xuống bên giường. Lý Khả Hân vừa cởi giày ra vừa hỏi:



- Không phải anh vừa nói là có chuyện muốn nói với em sao, anh mau nói đi mà, rốt cuộc là chuyện gì vậy?



-Anh không biết phải nói về người nào trước nữa!



Diệp Lăng Phi ngồi tước máy vi tính, nhìn Lý Khả Hân, nói.



- Trước tiên nói về chuyện của bà xã anh đi, sau đố hãy nói chuyện của cái tên Diệp Phong kia nữa. So với tay Diệp Phong này, em quan tâm đến chuyện của bà xã anh hơn!



Lý Khả Hân tháo giày ra, lên giường, cô mặc tất chân ngồi trên giưòng, lấy tay xoa xoa chân, nói:
Lý Khả Hân nói.



- Khả Hân, chúng ta nói sang chuyện khác đi



Diệp Lăng Phi nói.



- Em còn nhớ cái tay Diệp Phong mà anh vừa đề cập qua với em không?



Lý Khả Hân gật đầu một cái, nói:



- Em nhớ, làm sao vậy?



Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:



- Có thể bởi vì tên Diệp Phong đó mà em sẽ gặp nguy hiểm.



Diệp Lăng Phi kể lại đầu đuôi sự việc cho Lý Khả Hân nghe. Sau khi nghe xong, Lý Khả Hân khinh thường cười nói:



- Tên khốn kiếp đó thì quan hệ gì với em, chẳng lẽ bất cứ người khách nào đến quán cà phê của em thì cũng coi là có quan hệ với em sao, nói như vậy, chẳng lẽ là tên khốn kia đi trên đường gặp phải một nguời phụ nữ nào thì cũng coi là có liên quan, vậy thì chẳng phải những người đó cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?



Diệp Lăng Phi không hề có ý muốn đùa cợt, hắn nói với vẻ rất nghiêm túc:



- Khả Hân, đây không phải là chuyện chơi đâu, ai biết cái con mụ đàn bà điên Sa Lệ kia sẽ gây ra những chuyện gì nữa, anh biết cái ả đàn bà này chuyện gì cũng có thể làm được, anh thấy em nên cẩn thận một chút!



Lý Khả Hân cười nói:



- Diệp Lăng Phi à, dù em có biết mình gặp nguy hiểm thì em có thế làm cái gì chứ, tìm cảnh sát bảo vệ em? Như vậy thì em thấy mình sẽ chết nhanh hơn, vốn người ta còn không biết em là ai, giờ thì ngược lại, hai viên cảnh sát đi theo em, một trái một phải, giống như là hai cái tả hữu hộ pháp vậy. Vậy thì người ta sẽ biết em là ai rồi, chẳng phải là em sẽ càng thêm nguy hiểm sao. Nếu như anh thực sự lo lắng cho em, vậy ở thì hãy ở lại bên cạnh em để bảo vệ đi!



- Cái này, …!



Diệp Lăng Phi vừa mới nói dược hai chữ, điện thoại của hắn bỗng đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại rạ, sau khi nhìn vào màn hình điện thoại. Diệp Lăng Phi nói vôi Lý Khả Hân:



- Đừng nói gì cả, là điện thoại của Tình Đình!



Diệp Lăng Phi nói xong lập tức nghe điện thoại. Diệp Lăng Phi không nói ra thì còn tốt một chút, vừa nghe bảo là Bạch Tình Đình gọi đến. Lý Khả Hân có ý mở miệng phát ra một trận rên rỉ. Diệp Lăng Phi vội vàng lấy tay che miệng Lý Khả Hân lại, không để Lý Khả Hân kêu ra tiếng nữa.



- Tình Đình, có chuyện gì sao?



Diệp Lăng Phi hỏi.



Giọng nói khàn khàn của Bạch Tình Đình truyền tới từ trong điện thoại, so với thanh âm khàn đặc của Bạch Tình Đình ban sáng thì lúc này giọng nói của cô đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều rồi.



- Ông xã, anh đang ở đâu vậy?



Bạch Tình Đình hỏi.



- Tình Đình, em có chuyện gì thì cứ nói đi!



Diệp Lăng Phi nói.



- Anh đang ở bên ngoài, có chút việc phải làm!



Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó giọng nói của Bạch Tình Đình lại vang lên:



- Ông xã, em biết bây giờ anh nhất định hận chết em, em cũng luôn hận chính mình, vì sao em phải giúp cái tên Diệp Phong ngu ngốc kia, lần này không chỉ liên lụy đến em mà còn liên lụy đến cả Lý Khả Hân nữa. Ông xã, em nghĩ trong khoảng thời gian này muốn để Lý Khả Hân đến nhà chúng ta ở!