Đô Thị Tàng Kiều

Chương 971 : Cuộc truy đuổi đầy kịch tính

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Lúc Lương Ngọc gọi điện cho Dã Lang, cô đã ở sân bay rồi. Giống như Dã Thú đã đoán, quả thật Lương Ngọc chủ động tìm Dã Lang. Cô xin nghỉ phép dài ngày, sau đó từ Hồng Kông đến Bắc Kinh, rồi từ Bắc Kinh bay đến thành phố Vọng Hải.



Lương Ngọc ở sân bay thành phố Vọng Hải gọi điện cho Dã Lang, đương nhiên trong điện thoại cô vốn không trực tiếp nói cho Dã Lang biết mình đã đáp xuống sân bay thành phố Vọng Hải rồi, tuy sau khi Lương Ngọc trở về Hồng Kông, cũng thường xuyên gọi điện nói chuyện với Dã Lang, nhưng trong lòng vẫn luôn thắc mắc, không rõ rốt cuộc Dã Lang nghĩ thế nào.



Trước khi Lương Ngọc chưa gặp Dã Lang, cô vốn không tin cái gọi là “tiếng sét ái tình” trên thế gian này, nhưng sau khi gặp Dã Lang, suy nghĩ này của Lương Ngọc đã thay đổi rồi. Hoặc có thể do Dã Lang đã cứu mạng Lương Ngọc, hoặc cũng có thể khí chất của Dã Lang đã cuốn hút Lương Ngọc, tóm lại Lương Ngọc mơ hồ cảm nhận được Dã Lang chính là người đàn ông định mệnh trong cuộc đời cô.



Sau khi Lương Ngọc gọi xong thì đứng đợi ngay chỗ cổng sân bay, cô không muốn đi đâu cả. Lương Ngọc nói với Dã Lang là trưa cô đến thành phố Vọng Hải, cô không có chắc Dã Lang có đến đón cô hay không, hoặc lúc nào Dã Lang sẽ đến.



Trong lúc Lương Ngọc đứng đợi gần sân bay thì có không dưới bảy tài xế taxi chạy đến Lương Ngọc có bắt xe đi không. Ở bên sân bay cũng có xe đen. Xe đen tức là loại xe con không có hãng kinh doanh taxi, những loại xe này đều không có đồng hồ tính tiền, chỉ cần thương lượng được giá thì chạy thẳng vào khu thành phố, đương nhiên ngồi những xe đen này còn cần phải có sự mạo hiểm rất lớn, thường xảy ra sự tranh chấp tiền xe.



Lương Ngọc nói giọng Hồng Kông, tiếng Trung của cô vốn không được tốt lắm, đều từ chối hết mấy tài xế xe đen đó. Lương Ngọc rút điện thoại ra định gọi cho Dã Lang, nhưng vừa bấm được vài con số rồi dừng lại, nhét điện thoại vào trong người, lại quanh quẩn một chỗ trước cổng sân bay.



Một chiếc xe con màu trắng chạy vào bãi đỗ xe của sân bay. Dã Lang từ trên xe bước xuống, vừa nhìn thấy Lương Ngọc mặc chiếc áo khoát ngoài màu cà phê, bên trong là chiếc áo len trắng dài quá đầu gối, trên lưng đeo chiếc ba lô. Dã Lang không biết sao lại có chút buồn cười, lúc hắn và bạn gái trước kia ở cùng nhau, chưa từng cười qua như vậy. Có thể là bộ dạng lúc này của Lương Ngọc khiến cho Dã Lang thấy buồn cười. Dã Lang nhớ Lương Ngọc nói trưa mới đến thành phố Vọng Hải, mình đã đến sân bay sớm, lại phát hiện Lương Ngọc đã đứng ở cổng sân bay ngó đông ngó tây từ sớm rồi. Từ phản ứng của Lương Ngọc Dã Lang có thể khẳng định được một điều. Lương Ngọc đã đến thành phố Vọng Hải từ sớm, đã đợi cả nửa ngày rồi.



Dã Lang đóng cửa xe bước nhanh về phía Lương Ngọc, đợi Dã Lang đã đến sau lưng Lương Ngọc rồi mà Lương Ngọc vẫn không phát hiện, cô có chút ngỡ ngàng nhìn đông ngó tây.



Dã Lang vốn định chào Lương Ngọc, đột nhiên trong lòng lại nảy sinh một suy nghĩ khác, thấy hắn đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Lương Ngọc. Lương Ngọc giật mình, phản ứng nhanh đưa tay ấn chặt tay Dã Lang đang đặt trên vai cô, quay người lại, tay kia chụp lấy vai của Dã Lang, cô định sử dụng tay tóm lấy tên khốn dám đụng vào mình, nhưng Lương Ngọc vừa quay người lại thì nhìn thấy Dã Lang đứng sau lưng cô. Lương Ngọc đỏ mặt vội vàng buông tay ra.



Dã Lang vốn không phải là người thích đùa, nếu ở đây đổi lại là Dã Thú thì hắn đã sớm nhếch miệng đùa bợt Lương Ngọc rồi. Nhưng Dã Lang lại không làm thế được, hành động lúc nãy đã khách với Dã Lang trước đây rồi.



- Xin lỗi, tôi chỉ muốn chào cô!



Dã Lang nói.



- A, tôi phải là người xin lỗi, lúc nãy tôi còn tưởng là…!



Lương Ngọc không có nói hết câu, đương nhiên cho dù không nói Dã Lang cũng hiểu Lương Ngọc ám chỉ cái gì.



- Ừm… xe tôi ở bên kia, chúng ta lên xe trước đi!



Dã Lang hiện rõ có chút ngượng ngùng. Tuy trong điện thoại hắn nói chuyện với Lương Ngọc không đến nỗi nào, nhưng lúc đối diện thật Dã Lang cảm thấy không biết nên mở miệng thế nào cả, hắn vốn không phải là người đàn ông có tài ăn nói đặc biệt. Dã Lang xách ba lô của Lương Ngọc, gọi Lương Ngọc lên xe của hắn.



Sau khi lên xe Dã Lang thắt dây an toàn xong, đợi Lương Ngọc ngồi ghế phụ cũng thắt dây an toàn xong Dã Lang mới khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe của sân bay, đi trên con đường của sân bay rồi.




Lúc này trời đã dần tối rồi, mấy tiệm hai bên đường giờ đã bật đèn đuốc sáng trưng. Buổi tối ở thành phố lớn luôn là ánh đèn đuốc đủ sắc màu, điện đã trở thành năng lượng quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của người dân, rất khó tưởng tượng nếu như một thành phố bị mất đi điện năng thì sẽ trở nên thế nào?



Xe cộ trên đường hiện rõ tăng lên gấp bội, lúc này đúng vào lúc tan ca, những người đã làm việc cả một ngày, hoặc là vội vã về nhà, hoặc là nôn nóng đến điểm cuộc hẹn…, nhìn thấy hai bên đường lớn người không ngừng qua lại tấp nập.



Nữ phục vụ đó đi trên con đường dành cho người đi bộ, cô hình như đang đợi xe buýt, lúc nữ phục vụ đó bước đến ngã tư, lúc đang đợi đèn xanh thì chiếc Honda màu bạc đó xông lên, chạy đến bên cạnh nữ phục vụ đó, xe vẫn chưa dừng lại thì cửa xe bị đẩy ra, nhìn thấy một đôi tay mạnh mẽ từ trong xe thò ra túm lấy cánh tay nữ phục vụ đang đợi chuẩn bị qua đường đó, cưỡng ép nhét nữ phục vụ đó vào trong xe, tiếp theo liền đóng sầm cửa lại, chiếc Honda đó tăng ga xông vượt qua ngã tư.



Tất cả những hành động này chỉ xảy ra trong chớp mắt, ngay cả mấy cô gái vừa tan ca xong đứng cách nữ phục vụ đó cũng chỉ có mấy bước còn chưa kịp phản ứng lại thì nữ phục vụ đó đã bị nhét vào trong xe, và chiếc xe cũng đã chạy vút đi rồi. Giống như một cảnh nguy hiểm được diễn trong phim, rất nhiều người còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, không tin đây là sự thật.



- Rất bản lĩnh!



Ngay cả Dã Thú ngồi trong chiếc Toyota màu bạc bám theo sát đuôi cũng nhịn không được phán khen một câu, trong ánh mắt của Dã Thú chợt lóe lên tia hưng phần, nhấn đạp ga cũng xông qua ngã tư bám theo chiếc Honda màu bạc đó.



- Mẹ kiếp, tao thích chơi với mấy cao thủ hạng thế này, thực sự quá kích thích!



Dã Thú hưng phấn nói.



- Dã Lang nhìn thấy chưa, thân thủ của tên đó rất được, cho dù không phải được huấn luyện qua đặc chủng binh thì chí ít cũng thường làm những chuyện như thế này, tuyệt đối không phải là mấy tên ác ôn đơn giản đó!



- Dã Thú, tiểu tử mày đừng có quá hưng phấn, chúng ta không có thời gian chơi bọn nó đâu, mau đuổi theo chúng đi!



Dã Lang nói.



- Bây giờ có thể chắc chắn mục tiêu của hai tên đó chính là Lý Khả Hân, vậy chúng ta đừng có gây thêm bất kỳ phiền phức nào nữa, mau xử lý xong việc này đi!



- Dã Lang, tao biết mày đang sốt ruột trở về đi tìm sĩ quan Lương đó thân mật, mày yên tâm đi, sẽ không nhỡ việc của mày đâu!



Dã Thú nói.



- Giờ tao đuổi theo bọn nó đây!



Dã Thú nói xong tăng mạnh ga xông thẳng đến chiếc Honda màu bạc trước mặt!