Đô Thị Tàng Kiều
Chương 972 : Người lúc lâm chung
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Ngồi ghế kế sau, tay phải hắn bụm chặt miệng của nữ phục vụ đó không cho phát ra tiếng, hung dữ nói:
- Mày ngoan ngoãn cho tao, nếu không tao giết mày đó.
Nữ phục vụ đó chỉ là một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, đâu có gặp qua trường hợp thế này đâu, bị tiểu Hầu Tử dọa chết khiếp, quả nhiên không dám vùng vẫy nữa.
Tiểu Hầu Tử nhìn thấy cô gái này không vùng vẫy nữa thì mới buông lỏng bịt miệng tiểu cô nương đó. Hắn vừa buông lỏng ra thì tiểu cô nương đó hét lên một chữ “cứu” theo bản năng. Tiểu Hầu Tử vừa nhìn thấy thì vội vàng bịt miệng cô ta lại.
- Đằng sau có người đuổi theo chúng ta!
Tên cao lái xe phía trước nhìn qua kính chiếu hậu thấy có một chiếc xe hơi bám theo đuôi bọn họ ở đằng sau, trong này lại là khu thành phố, lại đúng giờ cao điểm, giao thông ở trên đường vô cùng tệ hại, tốc độ xe vốn không thể tăng lên được.
- Cắt đuôi chiếc xe đó.
Tiểu Hầu Tử dặn.
- Chúng ta không có thời gian lãng phí ở đây, mau cắt đuôi chiếc xe đó!
- Vâng!
Tên cao đó đáp một tiếng rồi nhấn ga phóng thẳng lên phía trước, mặc kệ tất cả cắt ngang phóng lên. Vốn chiếc xe đó là ăn trộm, cho dù có tông hư cũng không có tiếc gì cả.
Dã Thú nhìn thấy chiếc Honda màu bạc phía trước cắt ngang phóng lên như kẻ điên, hắn chửi:
- Kháo, hai thằng nhóc đó là giở trò này. Lão tử đây là một tay lái cừ, không có phóng loạn xạ như chúng mày đâu!
Dã Lang nhìn Dã Thú một cái, lành lạnh nói:
- Người chạy mất tiêu rồi, nói không chừng Satan sẽ đập chiếc xe này của mày thành sắt phế hết.
Dã Thú bĩu môi nói:
- Dã Lang, mày làm gì vậy, tao vẫn chưa nói hết mà. Câu sau tao muốn nói là hôm nay lão tử chơi trò may rủi, đừng nói chiếc xe đó mà hai tên nhép kia cũng bắt hết!
Dã Thú lái chiếc xe không hề rẻ tiền này cũng giống như chiếc Honda màu bạc phía trước, phóng vụt lên. Trong nháy mắt trên con đường này đã biểu diễn một màn truy đuổi xe hơi phiên bản thực.
Tiểu Hầu Tử mặc kệ có xe đằng sau đuổi theo bọn họ, hắn chỉ lo ép hỏi tiểu nha đầu này chuyện có liên quan đến Lý Khả Hân, hắn buông tay ra, tay phải hắn túm chặt lấy cổ của nha đầu đó hung dữ hỏi:
- Tiểu nha đầu, mau nói cho tao biết bà chủ các cô sống ở đâu, nếu không tao sẽ bóp chết mày!
- Tôi… tôi không biết.
Cô đó nói.
- Tôi…tôi thật sự không biết!
- Mày không biết, cô ta là bà chủ của mày đó!
- Tôi, tôi không biết. Hình như… hình như sống ở Dương Quang gì gì đó, tôi không biết.
Tiểu Hầu Tử nhìn thấy môi của tiểu nha đầu này run lên bần bật, hình như thật sự là không rõ. Hắn nới lỏng tay ra chửi:
- Kháo, lãng phí thời gian.
Nói xong Tiểu Hầu Tử hung dữ trợn nhìn tiểu cô nương đó hỏi:
- Bà chủ mày tên gì, mày biết những gì thì thành thật nói hết cho tao biết!
Tiểu cô nương đó bị dọa chết khiếp, run bần bật nói hết những gì cô biết cho Tiểu Hầu Tử. Tiểu Hầu Tử sau khi nghe xong nhíu mày nói:
- Lý Khả Hân, kháo, giờ sắp phiền phức rồi!
Đúng vào lúc này chiếc xe lắc lư mạnh. Cơ thể Tiểu Hầu Tử cũng lắc lư theo chiếc xe. Hắn chửi tên cao đang ngồi lái xe ở đằng trước:
- Mày nói kỹ thuật lái xe của mày tốt lắm mà, sao ngay cả chiếc xe đằng sau mà cũng không cắt đuôi được thế hả?
- Tiểu Hầu Tử, mày câm miệng cho tao, không mày lên mà lái đi!
Tên cao đó có chút bực bội nói:
- Tao đang gắng sức cắt đuôi chiếc xe đó đây!
- Có người đuổi, đuổi theo tụi em, em, xe của tụi em bị lật rồi!
- Có người đuổi theo tụi mày, cảnh sát phải không?
Lâm Việt hỏi.
- Không phải!
- Cặn bã, không phải cảnh sát thì tụi mày sợ gì chứ!
Lâm Việt chửi.
- Tụi mày còn sợ người ở đây, đúng là cặn bã!
Lâm Việt nói đến đây rồi cảm thấy không đúng, hắn vội nói với Thổ Cẩu:
- Thổ Cẩu, mau chuẩn bị, chúng ta lập tức rời khỏi đây.
Sau khi Lâm Việt dặn dò xong, hắn quay trở vào mang dép đi đến phòng bên cạnh. Diệp Phong còn bị nhốt trong đó, còn một tên khác đang trông chừng Diệp Phong.
Lâm Việt nhìn Diệp Phong một cái nói:
- Ném tên khốn Diệp Phong này vào sau cốp xe. Lúc này hắn không thể chết, chuẩn bị đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây!
Tên tiểu tử Lâm Việt này rất nhạy bén, cảm giác sự việc không được ổn. Việc hắn nghĩ lúc này là mau chóng rời khỏi đây, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Tiểu Hầu Tử ở chỗ cảnh sát đã khai hết toàn bộ, kể cả chuyện mấy người đó ở đây.
Tiểu Triệu dẫn người đuổi đến, còn tên cao lúc nãy lê lết trên đường trở về, hắn vừa chạy về tiểu Triệu đã dẫn người của cảnh sát hình sự đuổi theo.
Từ miệng của Tiểu Hầu Tử tiểu Triệu biết được mấy tên ở đây đều là những tên liều mạng, trước khi đến đã sắp xếp hết rồi. Hơn ba mươi cảnh sát hình sự tay cầm vũ khí men theo cầu thang đi lên lầu. Vừa lên đến cửa cầu thang thì nhìn thấy một tên từ phòng ở lầu hai đi ra, tên đó tay kéo một cái bao tải, xem bộ dạng có vẻ như chứa người trong đó.
- Không được động đậy, chúng tôi là cảnh sát.
Tên đàn ông đó không dám hét lên, đầu tiên là sững sờ, sau đó tay phải lập tức mò xuống eo xem vẻ như định mò súng. “Đùng” một tiếng, vai phải tên đó bị trúng đạn, máu từ cái lỗ đó phun ra, tên đó lập tức ngã nhào xuống đất.
Tiểu Triệu dẫn theo cảnh sát hình sự bao vây, còn chưa kịp tiến lại gần tên đó thì nghe thấy ba tiếng súng “đùng, đùng, đùng”, lập tức có thêm mấy cảnh sát hình sự bị thương.
Mấy cảnh sát đó lần lượt ngã xuống đất tự tìm vật yểm hộ, nổ súng đả kích lại, trong nháy mắt nhà khách tư nhân này trở thành một đống hỗn loạn.
Bọn người Lâm Việt và Thổ Cẩu đều cầm súng, đạn có hạn, đợi sau khi bọn họ bắn sạch trơn đạn thì định chuồn, kết quả trong lúc Lâm Việt từ lầu hai của nhà khách nhảy xuống liền bị cảnh sát hình sự đứng mai phục dưới lầu tóm lấy, còn Thổ Cẩu lúc đang chuẩn bị đập cửa sổ chuồn thì bị viên đạn bắn xuyên qua bụng.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng, đã bắt được ba người do Lâm Việt cầm đầu. Mở bao tải ra tiểu Triệu phát hiện Diệp Phong ở trong bao tải không còn hai tai, gần như là sắp chết vậy, tiểu Triệu lập tức đưa Diệp Phong đi bệnh viện cấp cứu.
Tiểu Triệu đứng trước cửa nhà khác gọi điện cho Chu Hân Mính, nói mọi chuyện bên này cho Chu Hân Mính biết, đặc biệt là nhắc đến chuyện Diệp Phong đã được đưa đến bệnh viện.
Sau khi Chu Hân Mính nghe xong quay qua nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nói:
- Anh thấy chúng ta nên đến thăm tên khốn Diệp Phong trước khi hắn còn chưa chết, nói không chừng hắn sẽ nói với chúng ta một số chuyện.
- Anh chắc chắn cần đi gặp Diệp Phong?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn bổ sung thêm một câu:
- Nói với Tình Đình và Hân Mính, mọi người chúng ta cùng đi thăm Diệp Phong!
- Bảo Tình Đình cũng đi?
Chu Hân Mính thắc mắc hỏi.
- Tại sao phải bảo Tình Đình đi, chẳng lẽ cần thiết sao?
- Phải nói thế nào đây, con người Diệp Phong dù sao cũng là bạn học với Tình Đình, theo lý mà nói anh thấy Diệp Phong cũng chẳng thể sống tiếp được nữa, người sắp chết rồi, không cần thiết phải chấp chuyện trước kia của hắn!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có thể trước khi Diệp Phong chết còn phát hiện ra chút lương tâm, nói một số bí mật cho chúng ta biết!