Đô Thị Tàng Kiều
Chương 973 : Đây chỉ là bắt đầu thôi
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Diệp Lăng Phi nói hết suy nghĩ của hắn cho Chu Hân Mính nghe, đối với Diệp Lăng Phi nhận thấy. Diệp Phong chỉ có thể là trước khi chết đã nói hết những bí mật mà trước đó đã giấu đi. Chu Hân Mính nghĩ đi nghĩ lại, nói:
- Diệp Lăng Phi, chuyện này anh quyết định đi. Nhưng mà cá nhân em cảm thấy Tình Đình không bao giờ đi gặp Diệp Phong đâu. Chỉ cần việc Tình Đình đã nhận ra rõ, cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi đâu, cô ấy đã bị Diệp Phong hại một lần. Cô ấy sẽ không bao giờ đi gặp Diệp Phong đâu!
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn đồng ý với những gì Chu Hân Mính vừa nói. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh chỉ là nói ra ý kiến của mình. Có muốn gặp mặt Diệp Phong lần cuối hay không hoàn toàn cho Tình Đình quyết định. Dù sao Diệp Phong cũng là bạn học của Tình Đình, anh không muốn sau này Tình Đình có bất cứ điều gì oán trách anh nữa!
Chu Hân Mính không nói gì nữa, mà cùng Diệp Lăng Phi đi xuống lầu, đánh mạt chược hồi lâu. Bạch Tình Đình cũng cảm thấy thấm mệt, cô cùng Lý Khả Hân ngồi dưới phòng khách dưới lầu nói chuyện phiếm. Hôm nay Bạch Tình Đình thắng rất nhiều tiền, tất nhiên số tiền đó đều là của Diệp Lăng Phi. Dù thế nào, hưởng thụ cũng là quá trình này, đánh mạt chược này là cách hay để làm tăng thêm tình bạn. Sau khi đánh mạt chược một hồi lâu, Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân nói chuyện thân mật hơn nhiều. Khi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính xuống lầu thì nhìn thấy Bạch Tình Đình vẫn nói giọng không khỏe lắm nói chuyện với Lý Khả Hân về buổi đánh mạt chược chiều nay cô đã đỏ như thế nào.
- Tình Đình, có chuyện anh muốn nói với em!
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Bạch Tình Đình, ngồi xuống, tay trái ôm lấy eo Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình. Diệp Phong bị đưa vào cấp cứu tại bệnh viện rồi!
Bạch Tình Đình dựa thân hình nóng bỏng vào người Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Ông xã. Diệp Phong chết hay sống không liên quan gì tới em. Em không muốn gặp hắn!
Diệp Lăng Phi cũng không ép Bạch Tình Đình đi gặp Diệp Phong, thật ra từ trong thâm tâm mình. Diệp Lăng Phi không hề muốn Bạch Tình Đình đi gặp Diệp Phong chút nào. Làm gì có thằng đàn ông nào lại muốn vợ mình đi gặp người đàn ông khác, hơn nữa Diệp Lăng Phi cũng không phải loại ngu gì cả, bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cũng nói:
- Ừm. Anh vẫn cứ nên nói với em một câu, đợi chút đã em, anh và Hân Mính sẽ tới bệnh viện gặp Diệp Phong, anh có một số chuyện muốn hỏi Diệp Phong!
Lý Khả Hân lúc này mới nói chen vào:
- Diệp Lăng Phi, anh xem anh nên gọi là cái gì Diệp khốn kiếp đó, trước khi hắn chết, hỏi hắn xem, rốt cuộc em tốt ở điểm nào mà lại làm cho hắn thích em. Thật đúng là, không có chuyện gì tự mình tìm rắc rối!
Diệp Lăng Phi nghe thấy Lý Khả Hân nói như vậy thì quay ra nhìn Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, em có muốn gặp Diệp Phong không?
- Gặp hắn? Em còn chẳng biết hắn rốt cuộc là ai, tại sao phải đi gặp hắn?
Lý Khả Hân bĩu môi, nói:
- Gặp hắn làm gì chỉ tổ làm em thêm tức!
- Vậy cũng được! Thế này đi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Hai em đi ngủ trước đi, anh và Hân Mính không biết khi nào mới về nữa đâu!
Diệp Lăng Phi lái xe, đưa Chu Hân Mính cùng tới bệnh viện. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nói thật với em. Vừa nãy tại sao anh lại nói với Tình Đình như vậy, hỏi cô ấy có muốn đi gặp Diệp Phong hay không. Trong lòng anh, có phải vẫn để bụng chuyện của Tình Đình hôm đó không?
- Em nói xem?
Diệp Lăng Phi nói:
- Hắn còn nói với anh, hắn thích Lý Khả Hân, thích mẫu con gái như vậy!
- Như vậy thì làm sao?
Chu Hân Mính không hề ngờ rằng trước khi Diệp Phong chết mà hắn chỉ biết nói những lời như vậy. Diệp Lăng Phi lại thở dài, nói:
- Có lẽ con người ta trước khi chết, bản tính thiện quay lại, hắn dặn anh phải chăm sóc tốt cho các em. Cảm thấy rất có lỗi với hai người bọn em, đồng thời, hắn nói cũng có lỗi với anh. Tất cả mọi việc đều do hắn sắp đặt. Ài, người thì cũng chết rồi, anh cũng không muốn bình luận gì về những việc Diệp Phong đã làm, thôi thì để hắn ra đi đi!
Chu Hân Mính không nói gì nữa, nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi đi xuống lầu. Tiểu Triệu đi theo sau hai người họ, đi được vài bước. Diệp Lăng Phi quay người lại, nói với Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, Diệp Phong có một chiếc chìa khóa két bảo hiểm bị Lâm Việt cướp đi rồi, tôi đoán chiếc chìa khóa đó vẫn còn trên người Lâm Việt. Mau đi tìm lại chiếc chìa khóa đó về đây. Chiếc chìa khóa đó rất quan trọng, liên quan tới tất cả những người nợ công ty bảo hiểm đó!
Tiểu Triệu nghe xong, vội nói:
- Dã Thú, bây giờ tôi lập tức tới ngay đại đội cảnh sát hình sự!
- Đi đi, mau đi đi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay bảo Tiểu Triệu đi. Sau khi Tiểu Triệu chào tạm biệt Chu Hân Mính, thì vội vội vàng vàng chạy xuống lầu. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính từ từ đi ra khỏi bệnh viện. Sau khi lên xe. Chu Hân Mính mới nói:
- Nói như vậy thì thấy thứ là Sa Lệ cần đang ở trong két bảo hiểm của công ty bảo hiểm Thụy Sỹ!
- Trên lý thuyết thì là như vậy!
Diệp Lăng Phi khởi động xe, hắn quay người lại nói với Chu Hân Mính:
- Anh nghĩ trước khi Diệp Phong chết, không có lý do gì mà lại lừa anh. Hắn nói với anh tất cả, mục đích thật sự của hắn là báo thù Sa Lệ. Nếu bản danh sách đó mà rơi vào tay cảnh sát quốc tế thì em có tưởng tượng được cả thế giới này sẽ loạn như thế nào không. Tất cả các lô hàng ma túy sẽ biến mất, nói không chừng lượng ma túy trên thế giới này sẽ còn rất ít. Sa Lệ lại là đầu sỏ của cái việc sản xuất và tiêu thụ ma túy ở vùng tam giác vàng. Diệp Phong dựa vào mối quan hệ không trong sạch mà đoạt được bản danh sách này, chỉ dựa vào điều này thôi cũng đủ cho cảnh sát giăng lưới bắt hết khối lượng lớn ma túy rồi, điểm quan trọng là, mấy năm gần đây Diệp Phong luôn là người thay mặt cho Sa Lệ tham gia các phi vụ giao dịch ma túy. Hắn đã trở thành người đại diện cho Sa Lệ. Có thể nói toàn bộ số ma túy mà Sa Lệ nắm giữ đều từ trong tay Diệp Phong mà ra. Lần này Diệp Phong phản bội Sa Lệ, có nghĩa là Sa Lệ không còn cách nào nắm được những đường dây mua bán ma túy kia, đấy chính là lý do vì sao Sa Lệ nhất định phải có được bằng được bản danh sách đó từ tay Diệp Phong. Tất nhiên, bây giờ chúng ta bàn luận chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Diệp Phong thì cũng đã chết rồi, người mà Sa Lệ phái tới thì cũng đã bị bắt. Còn về phần Sa Lệ, cô ta sẽ không thể biết đằng sau vở kịch này hoàn toàn là do anh sắp đặt, vì vậy sẽ chẳng có lý do gì mà tới tìm anh gây chuyện. Mọi việc còn lại thì cứ để cảnh sát quốc tế tới giải quyết vậy. Hân Mính, những việc bây giờ chúng ta cần làm là chuẩn bị thật tốt, chờ tới ngày chúng ta kết hôn thôi!
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh thật sự cho rằng sự việc cứ như vậy mà kết thúc sao?
Diệp Lăng Phi giật mình, hỏi lại:
- Hân Mính, sao vậy, lẽ nào em thấy đằng sau những chuyện này vẫn còn uẩn khúc sao?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em không biết, chỉ là em cảm nhận thấy, em cảm thấy việc này vẫn chưa kết thúc, hoặc là bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Mính, người ta thường nói những người sắp làm mẹ rất thích nói linh tinh nghĩ linh tinh. Bây giờ thì anh hoàn toàn tin câu nói đó rồi. Mọi việc đều kết thúc rồi. Chúng ta đừng nghĩ những chuyện này nữa, chỉ nghĩ chúng ta sẽ làm sao để sống những ngày tươi đẹp nhất của chúng ta mà thôi!
Diệp Lăng Phi nói xong, lái xe rời khỏi bệnh viện.