Đô Thị Tàng Kiều
Chương 974 : Cả đời không thể làm đàn ông
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Khi Diệp Lăng Phi về tới nhà thì Bạch Tình Đình đã ngủ được một lúc rồi. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ. Trên giường vọng lại tiếng nói ngái ngủ mơ mơ hồ hồ của Chu Hân Mính:
- Ông xã, anh về rồi à?
- Ừm!
Diệp Lăng Phi đi lại gần phía giường ngủ, đưa tay xoa xoa đôi gò bồng đảo đẹp như tiên nữ của Bạch Tình Đình, dịu dàng nói:
- Tình Đình, em ngủ trước đi nhé, anh đi tắm cái đã, đợi một chút anh sẽ quay lại với em ngay!
Bạch Tình Đình đáp:
- Ừm!
Rồi cô lại nằm trở mình và chìm vào trong giấc ngủ. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng cẩn thận kéo lại chiếc chăn bị Bạch Tình Đình đè dưới chân đắp lại lên người Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính cùng nhau đi tắm, bụng Chu Hân Mính đã lồi ra rất to rồi, trong khi cùng Chu Hân Mính tắm. Diệp Lăng Phi cũng không dám có những hành động quá thân mật và mạnh bạo, hắn lo sẽ làm bị thương tới đứa bé đang ở trong bụng Chu Hân Mính. Trong khi Chu Hân Mính tắm, vẻ mặt vẫn có vẻ buồn buồn, dường như trong lòng có chuyện không vui. Diệp Lăng Phi mới hỏi:
- Hân Mính, em đang nghĩ gì vậy?
Chu Hân Mính thở dài thườn thượt, nói:
- Diệp Lăng Phi, a à, em vẫn đang lo chuyện của Sa Lệ. Anh cũng nói rồi đấy thôi, bản danh sách đó có quan hệ vô cùng to lớn, ngộ nhỡ bản danh sách bị lọt ra ngoài, có gây ra ảnh hưởng to lớn gì không. Ý của em là không biết có người nào vì bản danh sách này mà không tiếc bất cứ cái giá nào phải trả hay không?
- Điều này là tất nhiên thôi em à!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tất nhiên là vì ảnh hưởng của bản danh sách đó quá rộng lớn và nghiêm trọng, nên dẫn tới việc Sa Lệ nhất quyết không buông tha cho Diệp Phong, bởi vì Sa Lệ biết rõ ràng rằng nếu bản danh sách ấy nằm trong tay Diệp Phong thì hắn sẽ cản trở việc làm ăn của cô ta, thậm chí còn làm đứt đoạn con đường tiền tài của cô ta. Xem ra bây giờ, Sa Lệ sẽ không tiếc bất cứ giá gì để giành lại cho được bản danh sách đó. Vì vậy nên anh mới kiến nghị với Tiểu Triệu rằng phải mau chóng tìm chiếc chìa khóa đó, đợi sau khi cô ta tìm được chiếc chìa khóa ấy, thì giao lại vụ án này cho tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế tại Bắc Kinh, để tổ chức cảnh sát quốc tế đi phá án này!
Chu Hân Mính lại thở dài nói:
- Trước mắt thì cứ chỉ biết làm như vậy thôi, thật sự em thấy lo lắng lắm, em không biết tại sao nữa chỉ biết là trong lòng cứ thấp thỏm không yên!
Diệp Lăng Phi vòng ra đằng sau lưng Chu Hân Mính, đặt hai tay lên bờ vai mịn màng thơm phức của Chu Hân Mính, nhẹ nhàng nói:
- Hân Mính, chắc tại em nghĩ nhiều quá, hay là đừng nghĩ gì nữa em ạ! Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ giải quyết hết. Anh sẽ không bao giờ để các em phải chịu bất cứ tổn thương nào, bởi vì anh là chồng của hai em. Sau này nữa, cả cuộc đời hai em đều đã giao cho anh rồi!
Chu Hân Mính quay người lại, nhìn Diệp Lăng Phi một cách say đắm, dịu dàng nói:
- Nói như vậy không phải là nói cuộc đời của bọn em là do anh làm chủ đấy chứ?
- Tất nhiên không phải rồi!
Diệp Lăng Phi hôn lên má Chu Hân Mính một cái, nói:
- Em nói là có người chụp ảnh anh và Lý Khả Hân ở trước quán bar của cô ấy sao?
Diệp Lăng Phi hỏi lại.
- Ừm!
Bạch Tình Đình nói:
- Thì ra quán bar đó là quán bar của Lý Khả Hân sao, ông xã, chuyện giữa anh và Lý Khả Hân em không muốn hỏi nhiều. Bởi vì em biết em không thể yêu cầu anh không qua lại với những người phụ nữ bên ngoài, em gọi điện tới cũng chỉ là để nói với ông xã một tiếng, ông xã anh cảm thấy là ai có khả năng chụp những tấm ảnh như thế này?
- Chuyện này anh không rõ đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, bây giờ anh tới chỗ Tiêu Tiếu đã, đợi anh giải quyết xong chuyện của Tiêu Tiếu bên này, tới lúc đó sẽ đi tìm em, anh muốn xem những bức ảnh đó!
- Được thôi!
Bạch Tình Đình đáp.
Ngắt điện thoại. Diệp Lăng Phi bắt đầu nghĩ ngợi, rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, và mục đích hắn làm như vậy là để làm gì? nhất thời Diệp Lăng Phi không nghĩ ra được nguyên nhân bên trong, nhưng ít ra Diệp Lăng Phi cũng có thể xác nhận một chuyện, những bức ảnh đó không có tác dụng gì cả, ít ra thì từ ngữ khí của Bạch Tình Đình nói ra. Diệp Lăng Phi cũng không hề thấy Bạch Tình Đình đang ghen hay tức giận. Diệp Lăng Phi vội vàng tới cổng trường đại học Vọng Hải. Thời gian này đúng là thời gian đại học Vọng Hải thi cuối kỳ. Cái cổng trường bình thường nhộn nhịp học sinh hôm nay chẳng thấy ai mấy. Diệp Lăng Phi không xuống xe, mà ngồi bên trong xe, hắn gọi điện thoại cho Vu Tiêu Tiếu.
- Tiêu Tiếu, anh đang ở trước cổng trường em, rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sư phụ, bây giờ em ra ngoài cổng trường gặp anh!
Vu Tiêu Tiếu nói xong thì tắt điện thoại. Diệp Lăng Phi ngồi bên trong xe, hút thuốc đợi Vu Tiêu Tiếu. Ước chừng tầm hơn 10 phút gì đó, thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu xanh, bên trong mặc chiếc áo len cao cổ màu hông đang bước lại gần. Vu Tiêu Tiếu mặc quần tất và bên ngoài là chiếc váy bò bó sát lấy hai cặp đùi của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu đứng trước cổng trường đại học Vọng Hải nhìn ngang nhìn dọc, thì nhìn thấy chiếc xe của Diệp Lăng Phi. Cô từ từ bước lại gần. Vu Tiêu Tiếu trên mặt không hề có lấy một nụ cười, mở cửa xe, lên xe. Vu Tiêu Tiếu sa vào lòng Diệp Lăng Phi, mà khóc nức nở:
- Sư phụ, anh nhất định phải báo thù cho em, người kiểm tra đó bắt nạt em!
- Bắt nạt em? Ai bắt nạt em?
Diệp Lăng Phi không hiểu gì bèn hỏi. Không biết lại là tên thanh niên nào mà dám ức hiếp Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ về lưng Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, đầu tiên đừng khóc nữa. Em tóm tắt lại anh nghe xem nào. Kể cả muốn báo thù thì cũng phải tìm được người chứ. Lẽ nào em muốn anh tìm bừa một người giúp em báo thù?
Vu Tiêu Tiếu ngẩng đầu lên, cái mũi sụt sịt, nhìn bộ dạng rất đáng thương, ấm ức nói:
- Sư phụ, còn ai vào đây nữa. Chính là cái tên khốn Tưởng Nhạc Dương đó. Người ta vốn dĩ hôm nay phải tự học, ngày mai thi mất rồi. Kết quả là nhận được điện thoại của tên khốn Tưởng Nhạc Dương đó, bên trong điện thoại hắn lại nói một hồi. Sư phụ anh giúp em thiến hắn đi, làm cho hắn cả đời này không thể làm đàn ông được nữa!