Đô Thị Tàng Kiều

Chương 975 : Chú ý giới tính

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Vu Tiêu Tiếu tỏ ra vô cùng ấm ức, một bộ dạng đáng thương tới tội nghiệp khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy thương sót. Nhưng Vu Tiêu Tiếu nói như vậy quả thật quá độc ác, mở mồm là là bảo Diệp Lăng Phi phải thiến Tưởng Nhạc Dương, để Tưởng Nhạc Dương mãi mãi không thể làm đàn ông được nữa, điều này quả thật còn độc ác hơn cả việc giết chết Tưởng Nhạc Dương. Diệp Lăng Phi cười nói:



- Nghe anh nói này, rốt cuộc cái tên Tưởng Nhạc Dương đó đã nói gì với em mà nhìn em này giận tới mức này!



- Sư phụ, anh nói xem cái tên khốn đó có thể nói được gì chứ, đúng là tên khốn kiếp, đồ độc ác, hắn ta cứ nghĩ em là dễ bắt nạt lắm đấy, đã gọi điện thoại rồi còn chưa xong chuyện, còn muốn tới tận trường tìm em, đã muốn mặt đối mặt ức hiếp em phải không. Thằng này khá, vậy em sẽ cho tên khốn đó ân hận cả đời này, để hắn nhớ rằng, em Vu Tiêu Tiếu này không dễ bị bắt nạt đâu!



Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Vu Tiêu Tiếu, nói:



- Tiêu Tiếu, đừng có giận như vậy. Nếu em thật sự giận như vậy, chẳng phải đã đánh đúng tâm ý của Tưởng Nhạc Dương hay sao, em nên giữ một thái độ ôn hòa nhất, chỉ có như vậy thì mới có sức mạnh để phản kích lại Tưởng Nhạc Dương. Theo như anh thấy. Tưởng Nhạc Dương sở dĩ chọn đúng lúc này để tới Vọng Hải tìm em, là hắn nhân cơ hội bố em đang gây khó dễ cho em để trút giận lên em. Bởi vậy, em nếu như cười thì hắn sẽ càng phải khóc!



- Nhưng mà, em thật sự tức lắm!



Vu Tiêu Tiếu nói:



- Sư phụ, cái tên khốn đó nói chuyện thực sự tức chết đi được, tóm lại, em đang điên lên đây!



- Được rồi, đừng tức nữa. À! đúng rồi, cái tên Tưởng Nhạc Dương đó cũng không có nói khi nào hắn tới, không phải chúng ta cứ ở đây đợi hắn đấy chứ!



- Tưởng Nhạc Dương tên khốn đó nói trưa nay hắn tới sẽ gọi điện cho em, còn muốn mời em ăn cơm!



Vu Tiêu Tiếu chửi:



- Tên chó chết đó, ăn phải gan hùm mật gấu gì mà dám chạy tới tận đây!



- Trưa nay?



Diệp Lăng Phi nhìn lại đồng hồ, nói:



- Bây giờ mới hơn 10h, lẽ nào chúng ta cứ đợi ở đây như hai đứa ngốc!



- Sư phụ, vậy anh nói phải làm thế nào?



Vu Tiêu Tiếu hỏi.



- Em còn hỏi anh phải làm thế nào nữa sao? Nơi đây không phải là địa bàn của em à? Sao lại hỏi anh? Ô hay lạ nhỉ?



Diệp Lăng Phi thè lưỡi trêu Vu Tiêu Tiếu, rồi nói:



- Em không biết xung quanh chỗ này có chỗ nào có thể ngồi nghỉ ngơi được à?



- Vậy thì chỉ có tới KFC thôi!



Vu Tiêu Tiếu nói:



- Chính là phía trước con đường kia kìa, đi bộ là có thể tới được rồi!



- Vậy được, thế chúng ta đi bộ tới đó đi!



Diệp Lăng Phi nói:



- Chỉ cần em không sợ có người nhìn thấy anh và em ở bên nhau thì anh cũng chẳng phải ngại gì cả!
- Cái tên khốn nạn, nó tưởng em dễ bắt nạt lắm chắc!



Vu Tiêu Tiếu tức giận nói:



- Để hắn, tới đây xem, em không mắng hắn chết ấy chứ. Còn nhớ năm ngoái, em cũng mắng một cái thằng nam sinh nói thích em sợ quá khóc luôn rồi. Hắn ta thì sao chứ, hắn ta không bằng cái loại động vật hạ đẳng, cái loại.......!



Cô nói tới đây thì nhìn nét mặt Diệp Lăng Phi có chút xấu hổ, cô vội vàng nói:



- Sư phụ, không phải là em nói anh, anh không giống với tên khốn đó, anh không phải động vật hạ đẳng!



- Tiêu Tiếu, đừng nói nữa. Anh hiểu là được rồi!



Diệp Lăng Phi thở dài nói:



- Hay là anh cứ yên lặng thì tốt hơn, nói không biết chừng khi nào anh lại bị nhốt vào tù mất!



Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi cứ ngồi trong cửa hàng KFC, độ khoảng hơn 20’ gì đó thì nhìn thấy chiếc Porsche màu trắng bạc đỗ ngay trước cửa cửa hàng KFC, giá thành của chiếc xe đó trong nước là khoảng 140 vạn tới 230 vạn, vừa nhìn là biết ngay xe của đại gia. Chiếc xe vừa mở cửa ra. Tưởng Nhạc Dương bước từ trên xe bước xuống. Vừa nhìn đã thấy Tưởng Nhạc Dương mặc một chiếc áo racket đen rất chi là bụi, xẻ xuống dưới ngực lộ ra bên trong là chiếc sơ mi hàng hiệu, đầu thì vuốt keo bọt thẳng đứng, người xịt nước hoa hiệu thơm lức, cộng thêm bộ dạng rất ngạo nghễ, khiến người khác vừa nhìn thấy liền biết ngay Tưởng Nhạc Dương là công tử của một nhà đại gia thích ăn diện. Xuống xe cùng với Tưởng Nhạc Dương còn có hai người thanh niên tầm tuổi như Tưởng Nhạc Dương. Trong đó có một người thấp hơn Tưởng Nhạc Dương một cái đầu, hắn mặc một chiếc quần màu trắng, tóc ngắn. Người thanh niên đó vừa từ trên xe bước xuống thì rút ngay trong túi ra một hộp thuốc. Hắn vừa châm thuốc vừa bĩu bĩu môi khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy ngứa mắt không chịu được. Sau khi Tưởng Nhạc Dương xuống xe thì đứng ngay trước cửa cửa hàng KFC, nhìn vào bên trong quán KFC, hắn không có ý định sẽ bước vào trong, hắn lấy điếu thuốc từ trong tay của cái tên mặc quần áo trắng điếu thuốc và hút. Thì tay vào trong túi áo rút ra chiếc NOKIA đời mới nhất bắt đầu bấm số gọi. Vu Tiêu Tiếu đã nhìn thấy Tưởng Nhạc Dương, cô uống nốt chút cô ca cô la còn lại trong cốc, rồi nói với Diệp Lăng Phi:



- Sư phụ, tên khốn đó tới rồi!



Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong thì điện thoại của Vu Tiêu Tiếu đã reo lên. Vu Tiêu Tiếu lập tức ấn nút tắt, hậm hực nói:



- Cái tên chó chết! Gọi điện cho em, giục cái quái gì mà giục!



- Người ta đã thúc giục vậy rồi, vậy chúng ta đành ra ngoài thôi!



Diệp Lăng Phi cũng đứng dậy, nhìn ba tên thanh niên đứng bên ngoài. Diệp Lăng Phi khinh bỉ nói:



- Nhìn cái dáng vẻ khoe của của chúng nó kìa, ngứa mắt kinh!



- Vừa nhìn là biết ngay, mấy tên khốn đó chẳng có đứa nào tốt cả, nhất là cái tên khốn Tưởng Nhạc Dương, hình như hắn không muốn sống nữa hay sao ý!



Vu Tiêu Tiếu hầm hề tỏ ra rất căm phẫn nói.



- Được rồi mà, đừng có mắng ở đây nữa. Muốn chửi thì ra ngoài chửi cho bõ!



Diệp Lăng Phi nói.



Vu Tiêu Tiếu gật đầu, cô rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, tỏ ra rất thân thiết. Diệp Lăng Phi hơi giật mình, nói:



- Tiêu Tiếu, nơi đây là gần trường em đấy, lẽ nào em không sợ bị bạn học nhìn thấy sao?



- Em thì có cái gì mà phải sợ, lẽ nào anh quên lần trước chúng ta cũng như thế này đi dạo trong sân trường sao?



Vu Tiêu Tiếu bĩu môi, nói:



- Em chẳng sợ, cùng lắm bị người ta nói em yêu người đã có gia đình, cũng chẳng chết người được, sợ cái gì!



Diệp Lăng Phi bật cười, trong bụng biết mình nói không nổi Vu Tiêu Tiếu, chỉ còn biết cứ như vậy đi ra khỏi cửa hàng KFC.