Đô Thị Tàng Kiều

Chương 984 : Tội ác nơi thành thị!

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


- Giá nhập chung à?



Diệp Lăng Phi nghe xong lại càng ngạc nhiên. Theo ý hắn giá nhập của các cửa hàng hẳn là phải khác nhau, làm sao lại giống nhau được?



- Không còn cách nào, nếu chúng ta không tiếp thu cái giá này, thì cũng đừng tưởng bán sữa rồi!



Ông chủ kia nói.



- À, ra là thế!



Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, xem ra phương diện này có người thao túng, loại chuyện này rất nhiều. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn bộ dáng có khổ khó nói của ông chủ tiệm. Hắn cũng không định hỏi thêm, dù sao nơi này là thành phố Đông Hải, cũng không giống thành phố Vọng Hải là địa bàn của mình, cũng không cần phải... biết rõ lắm, chỉ cần biết thành phố Đông Hải loạn hơn so với Vọng Hải là được. Diệp Lăng Phi tổng cộng mua ba gói sữa tươi, tính tiền xong, hắn cầm sữa tươi đi ra khỏi cửa hàng. Vừa lên xe. Diệp Lăng Phi thấy chiếc Toyota bạc đã vòng qua một cửa hàng nhỏ khác cách cửa hàng vừa rồi khoảng chừng hai trăm mét. Diệp Lăng Phi lần này không cần đoán, cũng biết bọn này lại đi thu phí quản lý. Diệp Lăng Phi khởi động xe, trong lòng thầm tính xem thành phố Đông Hải có thích hợp để ở lại không. Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hân Mính sinh con cũng không cần sinh tại Đông Hải, có thể sinh tại Vọng Hải, dù sao thì Vọng Hải so với Đông Hải cũng an toàn hơn nhiều.



Xe về đến biệt thự, Diệp Lăng Phi cầm mấy thứ đồ vào trong nhà. Bạch Tình Đình vừa thấy Diệp Lăng Phi mua sữa tươi về, liền vội vàng cầm sữa đi tắm. Diệp Lăng Phi cầm những thứ khác đi vào bếp, hắn trước hết cần đem các thứ chuẩn bị cho tốt, chờ Bạch Tình Đình tắm rửa xong là có thể ăn sáng rồi. Chu Hân Mính xuất hiện tại cửa phòng bếp, cô mặc một chiếc quần dài nới rộng đai, bên ngoài khoác một kiện áo khoác màu cà phê.



- Có cần em giúp không?



Chu Hân Mính đứng ở cửa phòng thấy Diệp Lăng Phi bận rộn liền hỏi.



- Không sao, ở đây chỉ cần anh là đủ rồi!



Diệp Lăng Phi cầm trong tay một hộp sữa chua, đi tới trước mặt Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, hôn một cái lên mặt Chu Hân Mính, rồi lại vỗ nhẹ bả vai Chu Hân Mính, nói:



- Hân Mính, em đi tắm với Tình Đình đi, anh có thể thu thập chỗ này.



- Em không tắm sữa!



Chu Hân Mính cười lắc đầu, nói:



- Để cho Tình Đình tự tắm đi, tắm nhiều cũng không có tốt, em ở đây nhìn anh!



- Anh thì có gì đẹp, em cũng không phải chưa thấy qua!



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Anh toàn thân trên dưới còn chỗ nào em chưa thấy đâu?



Chu Hân Mính cười duyên nói:



- Em nói anh thế nào lại vậy, nói một chút đã nói chuyện bậy bạ rồi. Cũng may anh ở nhà, nếu bên ngoài mà nói vậy, coi chừng cảnh sát bắt anh!



- Cảnh sát bắt anh làm gì, anh cũng không làm chuyện xấu!



Diệp Lăng Phi đưa lưng về phía Chu Hân Mính, hắn đang chuẩn bị bữa sáng, đem sữa chua đổ ra cốc xong, hắn xoay người lại, miệng nói:



- Hơn nữa, ở đây là nhà chúng ta, nói thế cùng bà xã thì làm gì có vấn đề gì!



Chu Hân Mính tự biết nói không lại Diệp Lăng Phi, liền không tranh luận với Diệp Lăng Phi nữa, cô đứng ở cửa phòng nhìn Diệp Lăng Phi chuẩn bị bữa sáng. Diệp Lăng Phi chuẩn bị xong, liền bưng bữa sáng đến phòng ăn. Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ Bạch Tình Đình tắm rửa xong xuống ăn. Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính đi tới phòng khách. Hắn để cho Chu Hân Mính ngồi lên ghế salon trước, đi mở TV đối diện, cầm điều khiển từ xa đến ngồi bên người Chu Hân Mính.
- Hân Mính, cậu cũng không phải không biết bản lĩnh của anh ấy, nhưng đáng trách nhất chính là tên Dã Thú kia. Khốn kiếp, hết lần này tới lần khác gọi điện thoại qua, hắn muốn qua thì cứ qua đi, gọi điện thoại làm gì, mình cùng anh ấy mới chợp mắt được một lúc, không lâu sau, đã bị tên Dã Thú kia đánh thức rồi, phiền muốn chết, nếu để mình thấy Dã Thú, nhất định phải mắng hắn một hồi, thật đáng giận!



Chu Hân Mính cười nói:



- Tình Đình, cậu có thể ngủ tiếp mà!



- Ngủ cái gì. Hân Mính, chúng ta đi chuẩn bị một chút.



Bạch Tình Đình nói đến đây ngáp một cái, ngáp xong, cô nói tiếp:



- Tên Dã Thú kia không hiểu sao qua muốn bên chúng ta, bây giờ đang nhờ Diệp Lăng Phi chỉ đường. Mình thấy mấy người Dã Thú cũng sắp tới thành phố Đông Hải rồi!



- Vậy à, mình đi thay quần áo!



Chu Hân Mính nghe bọn Dã Thú muốn tới, nói:



- Mình cũng không thể mặc bộ quần áo này đi.



- Buồn ngủ quá!



Bạch Tình Đình lại ngáp một cái, miệng nói:



- Mình phải đi rửa mặt, buồn ngủ muốn chết!



Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính hai người vừa đứng lên. Diệp Lăng Phi vừa gọi điện thoại cũng đã quay lại, nói:



- Chúng ta không cần sốt ruột, anh đã bảo bọn Dã Thú trước tiên đến khách sạn lớn Đông Hải chúng ta ở lần trước, chờ bên bọn hắn sắp xếp xong, Dã Thú lại gọi điện cho anh, sau đó chúng ta trực tiếp đến trung tâm thành phố ăn cơm!



Bạch Tình Đình vừa nghe vậy, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, nói:



- Vậy thì tốt quá, em muốn ngủ một giấc trước đã, bây giờ em cảm thấy rất uể oải. Ông xã, lúc nào đi nhớ gọi em dậy!



Bạch Tình Đình nói xong, vừa ngáp vừa lên lầu. Chu Hân Mính không lên lầu ngay, mà bên tai Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:



- Em lo lắng thân thể Tình Đình hôm nay không thích hợp đi ra ngoài!



Diệp Lăng Phi đưa tay ngắt một cái vào ngực Chu Hân Mính, miệng nói:



- Hân Mính, em cũng học hư nhé!



Chu Hân Mính cười ha ha nói:



- Em học của ông xã đấy!



Chu Hân Mính nói xong, xoay người lên lầu, chỉ để lại một mình Diệp Lăng Phi trong phòng khách.