Đô Thị Tàng Kiều
Chương 987 : Người đàn ông có bối cảnh!
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Diệp Lăng Phi và Angel Dã Thú xuống xe cảnh sát, nhìn tên đồn trưởng đồn công an kia hừ một tiếng, nói:
- Đồn trưởng tiên sinh, xã hội đen ở chỗ này của các ông thực sự là quá hung hăng ngang ngược đấy, ngang ngược đến độ khiến người ta không thể tin được nơi này là xã hội pháp chế, chém người ngay ở bên đường. Lẽ nào những tên xã hội đen đó cho rằng nơi này là Hồng Kông, đang đóng mấy phim xã hội đen ở Hồng Kông sao?
- Diệp tiên sinh, tôi tin rằng đây nhất định là một sự hiểu lầm thôi, trị an ở thành phố Đông Hải chúng tôi vẫn tốt lắm!
Tên đồn trưởng đồn công an kia nói đến đây, bỗng nhiên ho khan một tiếng, nói:
- Tiểu Vương, cậu lại đây!
Một tên cảnh sát vội vàng chạy tới, đứng ở phía sau tên đồn trưởng đồn công an, hỏi:
- Đồn trưởng, anh tìm em có chuyện gì vậy?
- Tiểu Vương, câu mau đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong khu vực trực thuộc đồn công an của chúng ta sao có thể gặp phải loại chuyện này cơ chứ, còn dám dùng đao chém người, quả thực là vô pháp vô thiên rồi!
Tên đồn trưởng đồn công an lớn tiếng quát.
- Những kẻ như vậy thì phải trừng trị thật nghiêm khắc, biết chưa hả?
- Đồn trưởng, em biết rồi, bây giờ em sẽ đi điều tra!
Tên cảnh sát kia vừa muốn xoay người đi, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Không cần đâu, tôi nghĩ bọn họ sẽ tới đây nhanh thôi!
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, đã thấy một chiếc xe Crown đỗ ngay trước cửa đồn công an.
Cửa xe vừa mở ra, hai gã đàn ông vừa bị Angel đánh cho đo đất từ trên xe bước xuống.
- Nhìn kìa, đây không phải là có hai người tới sao?
Diệp Lăng Phi chỉ vào hai người đang đi đến, nói.
Tên đồn trưởng đồn công an kia thấy như vậy, con mắt của ông ta lập tức trợn trừng lên, lớn tiếng quát:
- Bắt hai người kia lại cho tôi!
- Sao lại bắt chúng tôi, không phải các anh bị nhầm lẫn gì đó chứ, chúng tôi chính là đàn em của Cương…!
Hai tên đó vừa mới nói được một nửa, hai viên cảnh sát đã lập tức đi tới bịt mồm hai tên đó lại, mạnh mẽ dẫn hai tên đó vào trong đồn công an.
- Diệp tiên sinh, mời anh đến phòng làm việc của tôi ngồi nghỉ ngơi uống nước, tôi sẽ lập tức đi xử lý chuyện này!
Tên đồn trưởng đồn công an cười nói.
- Anh thấy đấy, thời tiết bên ngoài hơi lạnh, mời anh đi vào trong phòng ngồi!
- Vậy cũng được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đồn trưởng tiên sinh, lần này phải làm phiền ông nhiều rồi, tôi nhớ rõ là còn có một người đàn ông mặc áo sơmi hoa nữa, hình như là kẻ dẫn đầu, tôi cũng không nắm rõ lắm, chỉ là bọn họ còn dẫn theo sáu bảy người tới chém chúng tôi. Như vậy tính ra ít nhất cũng phải mười tên, những người này thực sự quá kiêu ngạo, nếu như xử lý không tốt, thực sự khiến cho không một ai tim phục cả, dù không bị phán mười năm tám năm thì ít ra cũng phải ngồi bóc lịch trong tù ba bốn năm, à, còn có hai gã cảnh sát thuộc hạ của ông nữa, thực sự quá ngu ngốc, dù cho có quan hệ với xã hội đen thì cũng không cần phải thể hiện rõ như vậy chứ, đồn trưởng tiên sinh, không biết tôi nói có đúng không?
- Diệp tiên sinh, anh nói rất đúng, bây giờ tôi sẽ đi điều tra ngay, nhất định cho sẽ có một câu trả lời thỏa đáng cho anh!
Tên đồn trưởng đồn công an liên tục đáp ứng.
Ba người Diệp Lăng Phi và Angel, Dã Thú đi vào trong đồn công an, an vị tại phòng làm việc của đồn trưởng. Diệp Lăng Phi bắt chéo chân, sau khi châm một điếu thuốc, hắn nói với Dã Thú:
- Dã Thú, gọi điện thoại cho Dã Lang, nói là chúng ta ở đây tất cả đều bình an, không cần phải lo lắng cho chúng ta!
- Được rồi, được rồi, sư phụ, anh mau lên phòng đi, lạnh chết em mất!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa kéo tay Diệp Lăng Phi, đi vào trong ký túc xá.
Ngay ở trong ký túc xá chính là cô nhân viên quản lý, cô nhân viên quản lý của ký túc xá cũng đang khoanh tay lại, nhìn Vu Tiêu Tiếu đang kéo tay Diệp Lăng Phi đi vào trong. Còn chưa chờ cô ta hỏi, Vu Tiêu Tiếu đã giành trước:
- Dì ạ, đây là chú hai của cháu, lần này chú ấy lái xe từ Thẩm Dương đến đây đón cháu về nhà, chú hai của cháu muốn lên tầng trên khuân đồ giúp cho cháu!
Nghe Vu Tiêu Tiếu trình bày xong, cô nhân viên quản lý kia chỉ nói:
- Nhanh lên một chút, ký túc xá lâu chúng tôi không cho phép đàn ông vào!
- Cảm ơn dì ạ, cháu biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói xong liền kéo tay Diệp Lăng Phi nhanh chóng đi lên gác.
- Tiêu Tiếu, từ lúc nào anh trở thành chú hai của em vậy, anh thực sự lớn tuổi như vậy sao?
Diệp Lăng Phi đi theo sau Vu Tiêu Tiếu lên tầng trên. Diệp Lăng Phi bởi vì khi nãy bị Vu Tiêu Tiếu nói là chú hai của Vu Tiêu Tiếu mà có vẻ tức giận bất bình. Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Sư phụ, nếu như em không nói như vậy thì sao anh có thể đi vào đây được. Anh không biết chứ cái cô kia quản chặt lắm, vì thế em mới nói anh là chú hai của em!
- Đúng ra anh không nên đến nơi này!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, ngay sau đó Diệp Lăng Phi nói:
- Tiêu Tiếu, không phải là em uống rượu đó chứ, sao anh lại thấy trên người em có mùi rượu nhỉ?
- Có mùi rượu sao?
Vu Tiêu Tiếu để tay lên miệng, thở ra một hơi, cau mày, nói:
- Thật là khó ngửi!
Vừa nói Vu Tiêu Tiếu vừa bước nhanh hơn. Diệp Lăng Phi cũng đành tăng tốc, đuổi theo Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu vừa đẩy cửa phòng ra lập tức chạy thẳng đến chỗ cô bé đang nằm trên chiếc giường lớn. Cô bé kia đầu quay vào trong, trên người đắp một cái chăn. Vu Tiêu Tiếu đi tới bên giường, đưa tay vỗ một cái thật mạnh vào cái mông đang vểnh lên của cô bé kia, nói:
- Mau dậy đi. Diệp đại ca tới rồi đó!
Khi Diệp Lăng Phi đi vào thì lập tức ngửi thấy một mùi bia nồng nặc trong phòng, trên mặt đất có hơn mười lon bia đã uống hết bị vứt lăn lóc. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tiêu Vũ Văn đầu tóc rối bù đang giãy dụa ngồi dậy trên giường. Tiêu Vũ Văn không mặc áo ngủ, cô chỉ một cái quần con màu trắng, cái áo ngực màu đen có thể thấp thoáng thấy được. Nửa khuôn mặt của Tiêu Vũ Văn bị mái tóc dài của cô che khuất. Tiêu Vũ Văn vừa ngồi dậy, hai tay thì điên cuồng xoa xoa đầu, hướng về phía Vu Tiêu Tiếu hô lên:
- Tiêu Tiếu, cậu không biết mình đang ngủ say sao, đánh thức mình làm gì. Diệp đại ca đến là để đón cậu đi thành phố Đông Hải, không phải để đón mình, sao lại gọi mình rời giường!
Vu Tiêu Tiếu đang cúi người, lấy cái chậu rửa mặt để ở dưới gầm giường ra, cô cởi cả chiếc áo lông với cả cái quần jean ra, ném lên cái giường bên cạnh, bĩu môi nói:
- Vũ Văn, mình đây là có lòng tốt nên mới gọi cậu dậy đó, cậu không biết tư thế ngủ vừa rồi của cậu khó coi thế nào đâu, nếu như để Diệp đại ca nhìn thấy cẩn thận anh ấy không thích cậu nữa! Mình đây cũng vì muốn tốt cho cậu, nhưng không ngờ cậu lại nói với mình như vậy, thật đúng là lấy oán báo ơn!
- Cái này nha đầu chết tiệt nhà cậu, toàn kiếm cớ thôi!
Tiêu Vũ Văn lầm bầm.
- Cậu thấy mình ngủ ngon trong lòng cảm thấy ghen tức nên mới gọi mình dậy chứ gì!
- Không có đâu, mình không thèm nói với câu nữa, mình đi đánh răng rửa mặt đây. Vũ Văn, mình nói với cậu câu này, sau khi uống rượu xong, hơi thở sẽ có mùi rất khó chịu, nếu như cậu không sợ hơi thở của cậu làm Diệp đại ca bị say thì cậu cứ tiếp tục nằm trên giường đi, dù sao thì mình cũng đã nhắc nhở cậu rồi, câu có đi đánh răng hay không chẳng liên quan gì tới mình cả!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, cầm lấy chậu nước ra vẻ muốn đi. Tiêu Vũ Văn nghe những lời này của Vu Tiêu Tiếu, bỗng nhiên xốc chăn lên, lập tức mặc thêm quần áo xuống giường.
- Tiêu Tiếu, cậu đừng đi, chờ mình một chút!
Tiêu Vũ Văn đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trong phòng, cảm thấy bộ dạng hiện giờ của mình không thích hợp để gặp Diệp Lăng Phi, vội vàng chạy theo Vu Tiêu Tiếu đi ra khỏi ký túc xá.