Đô Thị Tàng Kiều

Chương 988 : Đừng có hối hận

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Trong phòng của Vu Tiêu Tiếu dày đặt mùi bia rượu. Ngoài chiếc giường dưới với cái mền của Vu Tiêu Tiếu ra, những chăn mền trên các giường khác đều được thu dọn ngăn nắp, xem ra trong ký túc xá ngoài Vu Tiêu Tiếu những người ở cùng phòng đều đã rời khỏi hết rồi.



Diệp Lăng Phi dè dặt bước vào trong ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu, ngồi trên chiếc giường chỉ còn lại cái ván giường mà thôi, đợi Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn về. Một lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân lề mề chậm chạp vọng lại nơi hành lang kèm với tiếng cười giọng nữ.



Cửa phòng ký túc xá bật mở, Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn vừa mới rửa xong từ bên ngoài bước vào. Vu Tiêu Tiếu gội đầu, tóc cô còn ướt, vừa vào đã cầm lấy khăn sạch lau mái tóc còn ướt nhem. Tiêu Vũ Văn thì rửa mặt, cô vừa bước vào liền chạy thẳng đến chỗ Diệp Lăng Phi, trên người cô tỏa ra mùi hương thơm dịu của sữa rửa mặt.



- Diệp đại ca, cuối cùng thì em cũng đã gặp anh rồi, em còn tưởng anh mất tích rồi cơ đấy!



Tiêu Vũ Văn nói xong ngồi thẳng vào lòng Diệp Lăng Phi, hai cánh tay cô ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi cười nói:



- Diệp đại ca, có phải anh không hề thích em một chút nào cả. Em biết anh bất công, chỉ lo cho Tiêu Tiếu, quên luôn cả em rồi!



Vu Tiêu Tiếu tay cầm chiếc khăn lau mái tóc ướt nhem nói:



- Mình nói nè Tiêu Vũ Văn, cậu đang đặt chuyện đó hả. Diệp đại ca chỉ chăm sóc mình lúc nào vậy!



Tiêu Vũ Văn quay đầu qua nhìn Vu Tiêu Tiếu trách móc:



- Tiêu Tiếu, mình nói đều là sự thật, cậu nói xem cậu đã gặp Diệp đại ca bao nhiêu lần rồi, mình đã gặp được bao nhiêu lần, chẳng lẽ đây không phải là bất công sao. Cho dù Diệp đại ca kết hôn cũng chỉ có cậu đi tham dự, mình còn không được đi đó!



- Đó là do tự cậu không đi!



Vu Tiêu Tiếu bĩu môi nói:



- Vũ Văn, đó là do gan cậu nhỏ, không dám đi. Thực ra câu lo lắng chuyện của cậu và Diệp đại ca sẽ bị chị mình biết được. Có điều, nghĩ cũng đúng, nếu như chị mình mà biết được nhất định sẽ không cho Diệp đại ca tiếp xúc với cậu, còn mình thì khác, đó là chị của mình!



- Được rồi, hai người đừng có nói lung tung nữa, đều là chuyện gì đâu đâu không à!



Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Vũ Văn ngồi trong lòng nói:



- Vũ Văn, anh bất công lúc nào, bây giờ em là người đại bận rộn, lần trước anh gặp Tôn Hồng. Tôn Hồng còn bảo anh nói với em, đừng có để cho Tôn Hồng bận đến mức đó!



- Sao chú Tôn không nói với em?



Tiêu Vũ Văn nói.



- Diệp đại ca, không phải anh lừa em đó chứ!



- Anh có nhất thiết phải vậy không?



Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.



Tiêu Vũ Văn bật cười, nhân lúc Diệp Lăng Phi không chú ý cô thơm một cái lên mặt Diệp Lăng Phi nói:



- Được rồi, em tin Diệp đại ca không lừa em. Diệp đại ca, giờ em thực sự không có nhiều việc đâu, giờ em đã là bà chủ rồi, chỉ cần giám sát tiến độ quay là được rồi, còn những chuyện khác đều do người khác phụ trách!



Tiêu Vũ Văn từ trên người Diệp Lăng Phi bước xuống đi đến bên giường cầm lấy chiếc áo len của mình khoát lên người. Vu Tiêu Tiếu lúc này đã lau khô tóc rồi, cô nhìn một đống vỏ chai dưới đất nói:



- Diệp đại ca, giúp một tay giúp em dọn dẹp dưới đất với!



- Tiểu nha đầu, bảo anh làm những việc thế này à!



Diệp Lăng Phi đứng lên nói:



- Em cần phải biết ở nhà anh không làm mấy việc nhà, anh…!



Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu bước qua, hai tay nắm lấy hai tay của Diệp Lăng Phi ấn trên ngực mình nói:



- Diệp đại ca, như vậy được chưa, anh chiếm tiện nghi của em, đương nhiên anh phải giúp em làm việc rồi!



- Còn giở chiêu này ra à!



Hai tay Diệp Lăng Phi bóp chặt ngực của Vu Tiêu Tiếu, khẽ dùng lực bóp bóp nói:



- Xem như sợ em rồi, được thôi, xem như chúng ta trao đổi ngang giá, anh giúp em dọn dẹp dưới nền nhà vậy!
………………………………..



Trên ra giường dính vết máu, khóe mắt Vu Tiêu Tiếu còn dính vệt nước mắt, cô trần truồng ngồi trên giường. Diệp Lăng Phi vừa mặc quần vào xong, để trần ngồi bên giường, thò tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ của Vu Tiêu Tiếu quan tâm hỏi:



- Tiêu Tiếu, em có đau không?



Vu Tiêu Tiếu lắc đầu trên mặt nở nụ cười hạnh phúc nói:



- Em không đau. Diệp đại ca, em muốn để anh ôm em!



- Cô bé ngốc, em thật là!



Diệp Lăng Phi lắc đầu ôm Vu Tiêu Tiếu vào lòng nói:



- Không phải em không biết anh là đàn ông, việc như thế này rất khó mà khống chế được!



- Diệp đại ca, là em cố ý mà, em sớm đã nghĩ thế này rồi!



Vu Tiêu Tiếu nũng nịu nói:



- Em thích cảm giác này!



- Được rồi. Tiêu Tiếu, em mặc quần áo vào trước rồi đi ra ngoài dạo!



Diệp Lăng Phi nói.



- Ở đây là ký túc xá của em, ai biết được lúc nãy không có người nghe thấy!



- Mọi người đều đi sạch hết rồi, tầng lầu này không có ai cả!



Vu Tiêu Tiếu không lo lắng gì hết nói.



- Tối qua bọn họ đều đi hết sạch rồi!



- Em chắc chắn?



Diệp Lăng Phi hỏi.



Vu Tiêu Tiếu gật đầu nói:



- Diệp đại ca, em chắc chắn điểm này mà, anh yên tâm, tầng lầu này không có ai nghe thấy đâu!



Diệp Lăng Phi ôm Vu Tiêu Tiếu thở dài nói:



- Anh không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, sẽ làm chuyện này trong ký túc xá nữ sinh.



- Diệp đại ca, có phải anh hối hận vì đã làm vậy, anh lo em sẽ chuốc lấy phiền phức cho anh?



Vu Tiêu Tiếu nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Lăng Phi, đôi mắt ngấn lệ của cô nhìn Diệp Lăng Phi.



- Ngốc à, đương nhiên không phải rồi!



Diệp Lăng Phi nói.



- Tiêu Tiếu, lúc nãy anh chỉ là đang nghĩ sẽ có một ngày chúng ta sẽ làm chuyện này ở ngoài biệt thự?



- Diệp đại ca, được rồi, chỉ cần anh muốn, em đều nguyện làm vậy hết!



Vu Tiêu Tiếu kề môi lại bên tai Diệp Lăng Phi nói:



- Diệp đại ca, em yêu anh!



Trong lúc Diệp Lăng Phi định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng lại chỗ hành lang, sau đó có người gõ mấy cái ngay cửa phòng ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu.