Đô Thị Tàng Kiều
Chương 993 : Người đàn bà yếu đuối
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Người đàn ông đó vừa bước ra thì nói liên tục, Tiêu Vũ Văn hoàn toàn không quen biết gì người đàn ông này, nhưng Tôn Hồng và Tống Thi thì khác, họ quen biết người đàn ông 28,29 tuổi này. Thì ra người đàn ông đó là đường chủ của Phủ Đầu Bang, tên là Trương Hải Thiên, vì sau này gặp chuyện nên kết quả là chạy mất. Lúc đó khi Trương Hải Thiên bỏ chạy, Phủ Đầu Bang đưa cho Trương Hải Thiên không ít tiền. Có thể nói, Phủ Đầu Bang đối với Trương Hải Thiên rất là có tình có nghĩa. Khi Tiêu Triều Dương xảy ra chuyện thì Trương Hải Thiên cũng đã trở về qua thành phố Vọng Hải.
Tôn Hồng không hề nghĩ rằng sẽ gặp Trương Hải Thiên tại đây, nhìn cái bộ dạng của Trương Hải Thiên, dường như hắn vẫn còn là người của hắc đạo.
- Các người mau lại đây!
Trương Hải Thiên gọi tất cả những người xung quanh hắn lại, nói:
- Các người nhớ kĩ cho tôi, nhìn thấy ba vị này cũng giống như nhìn thấy tôi, đã nghe thấy chưa hả?
- Anh Thiên, chúng em biết rồi!
Những người thanh niên đó đều đồng loạt trả lời.
Trương Hải Thiên quay ra cái người đàn ông vừa mới bò dậy, chửi:
- Cái tên khốn nạn, đúng là mù, lại dám mắng cả Tôn đường chủ, mau tới nhận tội với Tôn đường chủ, nếu như Tôn đường chủ không hài lòng, mày tự biệt hậu quả rồi đấy!
Tên thanh niên vừa bị đánh, vội vàng chạy lại, còn chưa kịp nói gì, vội tự tát mình vào mặt, nói:
- Tôn đường chủ, mong ông tha thứ cho tôi, tôi có mắt như mù!
Vừa nói vừa tự tát vào mặt mình. Tôn Hồng lắc đầu, nói:
- Thôi đi! Chuyện này tới đây là kết thúc. Chúng ta đều là người hắc đạo cả, tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng mà, nếu như đổi lại là trước đây thì tên tiểu tử này sớm đã chẳng còn mạng rồi. Cũng là do số mày tốt, tao tha cho lần này!
- Cảm ơn! Cảm ơn Tôn đường chủ!
Người thanh niên liên tiếp nói cảm ơn. Trương Hải Thiên nói với Tôn Hồng:
- Tôn đường chủ! Thật hiếm khi gặp được mấy người ở đây, chúng ta mau vào trong nói chuyện!
Tôn Hồng nhìn Tiêu Vũ Văn, thấy Tiêu Vũ Văn gật đầu. Tôn Hồng mới nói:
- Được thôi!
Tôn Hồng cùng Tiêu Vũ Văn. Trương Hải Thiên và Dã Thú đi vào trong khách sạn này, và đặt một phòng ăn. Sau khi gọi món xong. Trương Hải Thiên mới nói:
- Tôn đường chủ, anh và đại tiểu thư. Tống đường chủ tại sao lại tới thành phố Đông Hải này?
- Chuyện này nói ra dài lắm!
Tôn Hồng cười, nói:
- Thôi, tôi nói đơn giản lại là tới thành phố Đông Hải để tham gia hôn lễ!
- Tham gia hôn lễ?
Trương Hải Thiên hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Tôn Hồng, rồi lại nhìn Tiêu Vũ Văn và Tống Thi. Hình như hắn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là đám cưới của ai mà lại khiến cả ba người này cùng tới thành phố Đông Hải một lúc. Trương Hải Thiên chưa từng gặp qua Diệp Lăng Phi, cơ bản là hắn không thể nghĩ rằng Diệp Lăng Phi lại kết hôn tại thành phố Đông Hải này.
- Hải Thiên, anh không cần đoán nữa! Anh không có quen đâu!
Tôn Hồng cười, nói:
Diệp Lăng Phi nói tới đây, thì quay ra Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, em thấy anh nói đúng hay không?
- Làm sao mà em biết được!
Chu Hân Mính cười, đáp:
- Anh phải hỏi Dã Lang và Lương Ngọc chứ!
- Hân Mính, không phải. Anh đang nghĩ cả em và Lương Ngọc đều là cảnh sát. Có thể suy nghĩ của hai người có gì đó giống nhau chăng. Em có thể hiểu được tâm tư của Lương Ngọc. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhớ năm đó em và anh......!
Câu nói này Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết đã bị Chu Hân Mính dùng tay bịt miệng lại. Chu Hân Mính nói:
- Anh không được nói chuyện quá khứ nữa!
- Được rồi, được rồi! Anh không nói nữa!
Diệp Lăng Phi cười và đồng ý. Vu Tiêu Tiếu không biết trước đây giữa Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính xảy ra chuyện gì, bèn quay đầu ra hỏi:
- Sư phụ, rút cuộc là có chuyện gì vậy? Em muốn nghe!
Chu Hân Mính nhìn Vu Tiêu Tiếu một cái, nói:
- Tiêu Tiếu, em không được hỏi tiếp nữa! Nếu không thì sau này chị bắt em đi theo chị, không cho giữa em và Diệp Lăng Phi có bất kỳ quan hệ gì cả!
- A....!
Vu Tiêu Tiếu nghe Chu Hân Mính nói như vậy thì giật mình, ấp úng nói,
- Chị Hân Mính à, am và sư phụ Diệp Lăng Phi vốn làm gì có quan hệ gì chứ, em....!
Chu Hân Mính cười, nói:
- Tiêu Tiếu, chị nghĩ chúng ta đều là phụ nữ. Có một số chuyện chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được. Nếu thật sự em muốn biết chị đã biết những chuyện gì, vậy tối nay tới tìm chị, chị sẽ nói chuyện riêng với em, nhưng mà tuyệt đối không được để cho Tình Đình biết, chị thì không sao, nhưng chị lo nếu mà Tình Đình biết, thì sự việc sẽ trở lên rắc rối đó!
Vu Tiêu Tiếu nghe thấy Chu Hân Mính nói như vậy, thì quay đầu đi, không dám nói nữa. Chu Hân Mính quay về phía Diệp Lăng Phi, cười nhưng không nói gì cả. Diệp Lăng Phi ôm lấy Chu Hân Mính, khẽ cười, nói:
- Hân Mính, anh vốn biết có một số chuyện không thể giấu được em. Thật ra, anh không muốn giấu em, anh muốn.....!
Chu Hân Mính không để Diệp Lăng Phi nói xong, bèn ngắt lời,
- Anh không cần giải thích gì với em cả. Em không muốn biết chuyện này, bây giờ chuyện em nghĩ là em sắp trở thành vợ của anh rồi. Người ta đều nói phụ nữ đẹp nhất là vào ngày cưới. Ông xã, anh nói xem em có đẹp không?
- Tất nhiên là đẹp rồi!
Diệp Lăng Phi tán dương, nói:
- Hân Mính, bây giờ em là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới!
Chu Hân Mính tất nhiên là biết Diệp Lăng Phi đang nói dối, nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng vui vẻ. Lúc này đầu óc của người phụ nữ bỗng trở lên rất đơn giản. Bọn họ giống như trở thành lũ ngốc vậy, tin bất kỳ lời nào mà chồng mình nói.