Đô Thị Tàng Kiều

Chương 994 : Em là vợ anh!

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Tiêu Vũ Văn, Tôn Hồng và những người khác dẫn theo Trương Hải Thiên tới quán rượu nơi tổ chức hôn lễ của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính. Trương Hải Thiên mặc một bộ vest màu xanh, đi giày da màu đen. Trương Hải Thiên rất ít khi mặc những bộ âu phục trang trọng như thế, hắn thích những bộ quần áo rộng rãi, thoải mái hơn. Nhưng tới đám cưới của những người khác cũng vậy, chẳng bao giờ Trương Hải Thiên mặc âu phục, nhưng lần này đám cưới của Diệp Lăng Phi thì khác, hắn mặc âu phục, xem ra là Trương Hải Thiên đã rất nể mặt Tôn Hồng rồi. Hắn không muốn làm Tôn Hồng mất mặt.



Trương Hải Thiên đi ngay sau Tôn Hồng, vừa mới bước vào cửa khách sạn. Trương Hải Thiên đã nhìn thấy giám đốc khách sạn đứng ngay giữa đại sảnh. Trương Hải Thiên vẫy tay gọi tên giám đốc khách sạn đó lại. Tên giám đốc này nhìn thấy Trương Hải Thiên lập tức chạy lại.



- Thiên ca, tại sao lại là anh?



Vị giám đốc khách sạn đó hỏi.



- Đây là hôn lễ của bạn tao! Tất nhiên tao phải tham gia rồi!



Trương Hải Thiên nói.



- Ồ! thì ra là bạn của anh, chẳng trách lại hoành tráng như vậy!



Giám đốc khách sạn nói:



- Một lúc bao hết hơn bao mươi bàn. Hơn nữa mỗi bàn lại trên vài nghìn tệ. Khí phách lớn như vậy ngoài anh Cương ra thì còn ai..........!



Tên giám đốc chưa nói xong, đã bị Trương Hải Thiên ngắt lời nói:



- Đừng nói nữa!



- À, đấy anh xem cái mồm của tôi!



Tên giám đốc béo vội ngậm miệng lại, nói:



- Thiên ca, anh và anh Cương là bạn nhau. Anh sẽ không kể những lời tôi vừa nói cho anh Cương nghe đấy chứ ạ?



- Liên quan chó gì tới tao mà tao nói. Tao có giống cái loại hay đi tơn hớt thế không?



Trương Hải Thiên hỏi vặn lại.



- Dạ không dám ạ! Không dám ạ!



Tên giám đốc khách sạn đó vội vàng nói.



- Hải Thiên, mau lại đây, tôi giới thiệu cho anh quen người này!



Tôn Hồng bước vào, nhìn thấy Trương Hải Thiên và gã giám đốc đó đang nói chuyện phiếm, liền vẫy tay gọi Trương Hải Thiên lại. Trương Hải Thiên bước lại gần, Tôn Hồng giới thiệu Trương Hải Thiên cho Diệp Lăng Phi, miệng nói:



- Diệp tiên sinh, vị này chính là huynh đệ của chúng tôi mà vừa nãy tôi vừa nói với ngài đấy. Hiện nay anh ta ở thành phố Đông Hải cũng gọi là có chút uy thế!



Diệp Lăng Phi nhìn Trương Hải Thiên một hồi, rồi cười, nói:



- Sau này cần anh quan tâm giúp đỡ nhiều!



- Diệp tiên sinh, ông nói thật là, chúng ta đều là bạn bè, làm sao mà nói tới chuyện tôi sẽ giúp đỡ ông chứ!



Trương Hải Thiên nói:



- Sau này ở thành phố Đông Hải mà xảy ra chuyện gì, ông cứ việc tìm tôi. Tôi không thể giúp chuyện lớn, nhưng những chuyện nhỏ thì hoàn toàn có thể giúp đỡ được!



- Ừm, nhất định là như vậy rồi, nhất định!



Diệp Lăng Phi nói vài câu khách sáo với Tôn Hồng và Trương Hải Thiên, ra hiệu cho bọn họ mau đi tìm bàn ngồi đi. Diệp Lăng Phi bận đi tiếp những vị khách khác. Trương Hải Thiên và Tôn Hồng tìm thấy chỗ ngồi, vừa ngồi xuống. Ánh mắt Trương Hải Thiên nhìn vào cô dâu đang đứng trước cửa. Hắn lặng người đi, nhưng ngay sau đó vội hỏi:



- Tôn đường chủ, tôi không nhìn nhầm chứ, cô dâu này sao mà giống với đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở thành phố Vọng Hải vậy chứ?



Tôn Hồng cười, nói:



- Huynh đệ à, cậu không nhìn nhầm đâu! Cô dâu đó chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Vọng Hải Chu Hân Mính. Nhưng mà bây giờ Chu Hân Mính thăng chức rồi, bây giờ người ta đã là phó cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải rồi.



Tôn Hồng đưa tay chỉ về cái bàn phía trước, hỏi Trương Hải Thiên:



- Cậu nhìn thấy người ngồi ở bàn kia là ai chưa?



Trương Hải Thiên vừa nhìn, nhíu nhíu lông mày, nói:



- Lẽ nào là thị trưởng Chu?



- Ừm, trí nhớ của cậu vẫn còn tốt lắm. Nhưng mà bây giờ người ta đã là bí thư thị ủy của thành phố Vọng Hải rồi!



Tôn Hồng xoa xoa vai của Trương Hải Thiên, nói:



- Huynh đệ, tôi nói thật cho anh biết vậy! Thế lực sau lưng Diệp tiên sinh quả không đơn giản đâu. Sở dĩ tôi muốn giới thiệu anh với Diệp tiên sinh, hoàn toàn không phải chỉ vì muốn anh giúp đỡ Diệp tiên sinh. Mà tôi lo lắng tên tiểu tử nhà cậu chọc giận tới Diệp tiên sinh. Nhớ kĩ cho tôi, dây vào ai thì dây đừng có động vào Diệp tiên sinh, tới lúc đó, cậu chết cũng không biết mình sẽ chết thế nào đâu!




- Vu tiên sinh, cháu nghĩ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm…



Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu đó, còn chưa nói hết câu, thì đã bị Vu Hưởng Dương ngắt lời, nói:



- Tao cả mày không có gì để nói với nhau hết! Tao nghĩ vừa nãy tao cũng đã nói rất rõ ràng rồi!



- Vu tiên sinh, có thể cho cháu nói với Đình Đình vài câu không?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Đình Đình nó không muốn nói chuyện với mày!



Vu Hưởng Dương nói:



- Bây giờ mày chỉ cần trả lời tao, mày có đoạn tuyệt tình nghĩa với con gái tao không?



Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, bèn nói:



- Vu tiên sinh, cháu..... cháu....... cháu không muốn làm khó con gái bác, tóm lại cháu sẽ tôn trọng quyết định của con gái bác!



- Quyết định của con gái tao là rời xa mày!



Vu Hưởng Dươngnói:



- Diệp Lăng Phi, bây giờ mày còn muốn nói gì nữa?



- Vừa nãy cháu nói rồi, cháu quyết định tôn trọng ý kiến của con gái bác!



Diệp Lăng Phi nói:



- Vu tiên sinh, cháu nghĩ ý của cháu đã rõ ràng rồi đấy chứ!



- Diệp Lăng Phi, tao hi vọng mày nhớ lấy những gì mày vừa nói!



Vu Hưởng Dương nói rồi cúp máy ngay. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, cười khổ. Hắn không hiểu Vu Đình Đình rốt cuộc là sao nữa. Xem ra chuyện này rất rắc rối. Diệp Lăng Phi nhíu nhíu lông mày, nhưng không lập tức quay lại, mà cầm lấy điếu thuốc, hút thuốc. Diệp Lăng Phi hút được một nửa điếu thuốc, thì nghe thấy đằng sau lưng vọng lại tiếng bước chân. Diệp Lăng Phi quay người lại thì nhìn thấy Chu Hân Mính xuất hiện ngay sau lưng hắn. Diệp Lăng Phi lập tức vứt điếu thuốc xuống đất, quay người lại, cười nói với Chu Hân Mính:



- Hân Mính, sao em lại ra ngoài này?



Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:



- Em ở trong đó đợi anh rất lâu. Mãi mà không thấy anh quay lại, vì vậy mới muốn đi xem sao. Ông xã, có phải anh gặp phải chuyện gì khó xử phải không?



- Hân Mính, không có gì, em à!



Diệp Lăng Phi nói:



- Chúng ta quay lại thôi!



Chu Hân Mính không cố vắn hỏi tiếp, cô khoác lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi sánh bước vào trong buổi tiệc. Diệp Lăng Phi gác lại tất cả những chuyện phiền não đó trong đầu, cùng Chu Hân Mính đi chúc rượu. Một lúc sau, Diệp Lăng Phi tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Chu Hân Mính ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô không nói gì, mà chỉ nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười, nói:



- Hân Mính, sao em lại nhìn anh như thế?



- Em cảm thấy Ông xã của em có chuyện buồn. Em muốn ngồi bên cạnh Ông xã của en!



Chu Hân Mính nói:



- Bởi vì em là vợ của anh, em cần phải ở bên anh, cùng chia sẻ với anh!



Tay phải của Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Chu Hân Mính, thở dài, nói:



- Hân Mính, thật ra trong lòng anh, có chút phiền não. Chỉ là trong lúc này không tiện nói chuyện. Hân Mính, đợi sau khi anh về nhà, anh sẽ nói với em!



Chu Hân Mính gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười, nói:



- Cảm ơn Ông xã anh đã tin tưởng em như vậy!



Lúc này Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hồng Sâm đang vẫy tay gọi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính. Hắn lay lay Chu Hân Mính, nói:



- Hân Mính, nhạc phụ đại nhân đang gọi chúng ta kìa, đi thôi, chúng ta lại đó xem!



Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đi tới bàn tiệc của Chu Hồng sâm. Cái bàn tiệc mà Chu Hồng Sâm ngồi chính là toàn những bà con ở quê của Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm vẫy tay gọi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện.



-o0o-