[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1008 : Sự tồn tại của một người đàn ông cường đại!
Ngày đăng: 02:11 28/08/19
Bạch Tình Đình chỉ là thuận miệng nói vậy, nhưng kẻ nói vô tình người nghe cố ý. Diệp Lăng Phi thấy cô nói cũng không phải là không có lý, nếu tập đoàn IPA có đủ sản nghiệp liên quan đến đời sống dân sinh thì có thể khống chế nền kinh tế quốc gia. Diệp Lăng Phi không nói với Bạch Tình Đình, mà quay đầu lại, vừa lái xe, hắn vừa nhẩm tính trong lòng. Trong mắt Diệp Lăng Phi, câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ không thể vô duyên vô cớ mà có sự ủng hộ mạnh mẽ đến vậy, trong đó nhất định có nguyên nhân. Nếu suy nghĩ theo một góc độ khác, một khi tập đoàn IPA có thể khống chế nền kinh tế và nguồn nhu yếu phẩm của một vùng, khi đó những đất nước hoặc khu vực nằm trong đó tất phải buông lỏng một số phương châm sách lược trên trường quốc tế để đảm bảo sự ổn định của nền kinh tế, mà kẻ được lợi lớn nhất trong việc này chính là nước Mỹ, đất nước có nền kinh tế phát triển nhất trên thế giới.
Diệp Lăng Phi lại nghĩ thêm một chút. Nếu như nước Mỹ và câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đã đàm phán xong xuôi, nói đúng ra là câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ thông qua tập đoàn IPA thiết lập quan hệ tốt với nước Mỹ, như vậy một số chính khách trong chính phủ Mỹ sẽ ủng hộ câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, không khỏi cảm giác trên người có mồ hôi lạnh chảy ra. Nếu tập đoàn IPA cứ tiếp tục phát triển như vậy, cho những chính khách nước Mỹ kia nếm đủ ngon ngọt, thì họ sẽ toàn lực ủng hộ câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, hậu quả là chính khách nước Mỹ thay đổi sách lược, đả kích Lang Nha, điều này cũng không phải là không có khả năng xảy ra.
Diệp Lăng Phi lái xe quay về biệt thự. Hắn đỗ xe xong, cũng không vội vàng vào trong ngay, bấm số gọi điện thoại cho Phi Hổ. Diệp Lăng Phi không thể đưa mắt nhìn Lang Nha lâm vào vòng nguy hiểm, nếu khu vực phụ cận tổng bộ của Lang Nha đã xuất hiện đặc công nước Anh, điều đó cho thấy phía nước Anh đã được nước Mỹ thông báo, nếu trong thời gian ngắn không nghĩ được biện pháp cải biến cục diện này, sợ rằng bước tiếp theo Lang Nha sẽ bị giải tán vì bị nghi có liên quan đến việc buôn lậu súng ống phi pháp, một khi Lang Nha bị liên quân hai nước Anh Mỹ liên thủ giải tán, kết quả lúc đó không chỉ là một số thành viên Lang Nha phải vào tù, đáng sợ nhất là trên trường quốc tế có người muốn lấy mạng của các thành viên tổ chức Lang Nha. Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ. Diệp Lăng Phi mới đem chuyện hắn vừa nghĩ đến nói cho Phi Hổ. Phi Hổ cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Phi Hổ cảm thấy chuyện mà Diệp Lăng Phi nghĩ đến không phải là không có khả năng xảy ra, từ tình hình hiện nay mà xem, rất có thể chính khách nước Mỹ đã và câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đã đạt thành hiệp nghị rồi.
- Satan, anh nghĩ xem bây giờ thì phải làm sao?
Phi Hổ hỏi.
- Phải nghĩ biện pháp quấy rối sự vận hành của tập đoàn IPA!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tuy làm như vậy thì cũng có chút đê tiện. Nhưng mà chuyện này không có cách nào khác. Phi Hổ, bây giờ cậu lập tức phái người ra ngoài nghĩ cách ngăn cản tập đoàn IPA tiếp tục mở rộng kích thước đầu tư ở các khu vực khác ở Châu Á, nếu có thể tốt nhất là có thể đuổi tập đoàn IPA đi, về phần bên thành phố Vọng Hải, cứ để anh phụ trách, để anh nghĩ có biện pháp nào tốt có thể khiến cho tập đoàn IPA rời khỏi thành phố Vọng Hải không!
- Satan, được rồi, việc này để em an bài!
Phi Hổ nói.
Diệp Lăng Phi ngất điện thoại, đi vào trong biệt thự. Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô đang muốn rời đi. Diệp Lăng Phi vội vàng bước lên chúc tết, rồi lập tức chìa tay ra, miệng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, tiền lì xì đâu ạ?
Bạch Cảnh Sùng sững sờ, lập tức tìm trên người, tìm tòi nửa ngày vẫn chưa thấy lấy ra cái phong bao nào, đành nói:
- Tiểu Diệp, nếu không để lần sau cha đưa cho con!
-Vậy cũng được ạ, nhạc phụ nhớ phải đưa tiền lì xì cho con đấy!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Diệp Lăng Phi tiễn Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô ra ngoài, một lúc sau, Vu Tiêu Tiếu đầu tiên chúc tết Diệp Lăng Phi:
- Chúc mừng năm mới Diệp đại ca, chúc Diệp đại ca năm mới thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, ước gì được nấy!
Chúc mừng năm mới xong. Vu Tiêu Tiếu chìa tay ra, nói:
-Diệp đại ca, tiền lì xì đâu ạ?
- Tiểu nha đầu, bắt chước anh à!
Diệp Lăng Phi cười nói, lúc này Bạch Tình Đình đem ra phong bao lì xì đã chuẩn bị từ trước. Diệp Lăng Phi lấy ra một phong bao, đưa cho Vu Tiêu Tiếu. Lại cầm lấy một phong, đưa cho Trương Vân.
- Diệp tiên sinh, cái này...
Trương Vân còn chưa nói xong, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời nói:
- Trương Vân, cái phong bao này là cô đáng được nhận, cô làm việc cho nhà chúng tôi cũng rất vất vả, tiền lì xì này là dành cho cô!
- Cảm ơn Diệp tiên sinh, cảm ơn Bạch tiểu thư!
Trương Vân cầm phong bao lì xì, liên tục nói cảm ơn.
Vu Tiêu Tiếu lúc này đã mở phong bao lì xì, bên trong có một tấm chi phiếu, ngoài ra còn có thêm một tờ giấy, trên tờ giấy ghi rõ mật mã của chi phiếu và số tiền bên trong. Vu Tiêu Tiếu vừa nhìn con số được ghi trên tờ giấy, nhịn không được tặng cho Diệp Lăng Phi một cái hôn, ngay sau đó. Vu Tiêu Tiếu ôm lấy Bạch Tình Đình, miệng hưng phấn reo lên:
- Năm vạn tệ, sau này em có tiền rồi, ừm, em muốn ra ngoài mua thật nhiều quần áo!
Trương Vân mở phong bao ra, thấy tờ giấy bên trong có ghi con số mười vạn. Trương Vân ngây người một thoáng, cô đưa ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, liền thấy Diệp Lăng Phi mỉm cười với Trương Vân nói:
- Trương Vân, tôi đã nói rồi, cô xứng với số tiền này!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng nhận phong bao lì xì, cuối cùng. Diệp Lăng Phi còn giữ lại cho mình một bao tiền lì xì, chính là hi vọng có một dịp đầu năm may mắn.
Nhiệt độ của thành phố Vọng Hải tết âm lịch năm nay là thấp nhất từ trước tới nay, hai ngày liên tục nhiệt độ đều rất thấp. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính cùng với Vu Tiêu Tiếu ngồi trong nhà, đánh mạt chược, chơi trò chơi, hai ngày này, điện thoại Diệp Lăng Phi đổ chuông liên tục, đều là gọi đến chúc tết Diệp Lăng Phi, trong đó có tiểu nha đầu Kỷ Tuyết kia. Diệp Lăng Phi cũng đã lâu rồi không gặp Kỷ Tuyết, hắn từ chỗ Tiêu Vũ Văn biết được tính cách tiểu nha đầu Kỷ Tuyết này vẫn không thay đổi, thích nghịch ngợm, đương nhiên, điều này có liên quan đến gia đình Kỷ Tuyết, bố mẹ đều làm nghề buôn bán, đi cả ngày nên không có ai quản Kỷ Tuyết.
Trần Ngọc Đình cũng gọi điện thoại chúc mừng năm mới Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này mới nhớ tới, dường như cũng đã lâu rồi mình chưa thấy Trần Ngọc Đình. Thời gian trôi thật là nhanh. Diệp Lăng Phi nhớ tới tình cảnh hắn và Trần Ngọc Đình lần đầu tiên gặp mặt, không khỏi cảm thán một câu: “Thời gian như nước chảy.” Ngày mùng ba tết, nhiệt độ tăng lên một cách rõ ràng. Dự báo thời tiết nói vài ngày tới, nhiệt độ không khí còn có thể tiếp tục tăng cao, bởi vì có một khối không khí nóng đi qua thành phố Vọng Hải, dẫn đến nhiệt độ thành phố Vọng Hải đạt đến độ cao mới trong lịch sử các dịp tết âm lịch. Thời tiết bây giờ càng ngày càng cổ quái. Ai cũng nói không rõ khí hậu như thế này rốt cuộc là vì sao. Có nhà khoa học quy cho việc ô nhiễm môi trường, cũng không phải là không có lý, từ trước tới giờ, trong quá trình phát triển bao nhiêu năm của mình, loài người chưa từng thực sự quan tâm đến vấn đề ô nhiễm môi trường, không nghĩ tới chính hành vi của nhân loại dẫn đến khí hậu biến hóa, khiến cho hoàn cành sinh hoạt của chính mình càng ngày càng trở nên ác liệt.
Một vài thành thị lấy phát triển kinh tế làm mục tiêu, liền bỏ qua việc bảo vệ môi trường, một số tiểu thương bất hợp pháp càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, vì lợi nhuận không từ thủ đoạn, dùng các loại hóa chất độc hại làm thành thực phẩm. Mà luật pháp hiện nay quá nhẹ nhàng, như bắt được loại tiểu thương bất hợp pháp này, phải phạt bọn chúng táng gia bại sản, lại đem nhốt vào ngục mười tám năm, những kẻ này chính là lũ đầu độc đời sau. Ba người Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu ra khỏi biệt thự từ sáng sớm, chính là Diệp Lăng Phi lôi kéo Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu đi ra ngoài cùng nhau chạy bộ, cứ ngồi nhà mà không vận động gì thì sao được, về phần Chu Hân Mính, đương nhiên là nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Ông xã, anh chạy chậm lại một chút!
Bạch Tình Đình cũng đã lâu không vận động, tuy nói là chạy chậm, nhưng chạy chưa được bao xa. Bạch Tình Đình đã có vẻ không theo kịp.
- Bà xã, em như vậy sao được?
Diệp Lăng Phi cố ý chạy chậm lại, nói:
- Tình huống thân thể em thế này là không được rồi, mới chạy vài bước đã mệt không chịu nổi!
Bạch Tình Đình lẩm bẩm nói:
- Ông xã, em là phụ nữ, nào có tố chất thân thể như đàn ông các anh!
Bạch Tình Đình vừa nói xong liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo thể thao từ phía trước hướng bọn họ chạy tới. Nhìn dáng dấp thì người phụ nữ xinh đẹp này hẳn là khoáng hai bảy, hai tám tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, theo bước chạy của cô, mái tóc dài đưa qua đưa lại. Sau khi Diệp Lăng Phi thấy người phụ nữ xinh đẹp kia, cười nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, có nhìn thấy không, người ta không phải là phụ nữ à?
- Cô ta có thể chạy thì sao chứ, em cũng không phải cô ta!
Bạch Tình Đình nhìn cách chạy bộ của người phụ nữ xinh đẹp kia, liền bĩu môi một cái, nói:
- Cô ta chỉ được cái bước dài hơn em thôi, anh xem hình dáng cô ta, giống hệt Angel. Ông xã, anh muốn so mà nói, còn không bằng đem Angel so với em, em thừa nhận không bằng Angel nhưng mà Angel là do anh huấn luyện ra, nếu không, anh cũng huấn luyện em, nói không chừng em sau này còn lợi hại hơn cả Angel đó!
Trong lúc Bạch Tình Đình nói những lời này, ánh mắt Diệp Lăng Phi từ đầu chí cuối đều đặt ở trên người người phụ nữ xinh đẹp kia, đến sau khi người phụ nữ xinh đẹp kia chạy qua bọn họ. Diệp Lăng Phi còn nghiêng đầu lại, tiếp tục nhìn người phụ nữ kia. Phụ nữ đều hay ghen, nhất là Bạch Tình Đình càng ghen tợn, sau khi nàng thấy ánh mắt Diệp Lăng Phi từ đầu chí cuối đều đặt ở trên người người phụ nữ kia. Bạch Tình Đình dừng bước, nói:
- Em không chạy nữa!
Diệp Lăng Phi cũng dừng lại, hỏi:
- Bà xã, sao em lại không chạy nữa?
Bạch Tình Đình không nói gì, ngược lại Vu Tiêu Tiếu lại nói:
- Diệp đại ca, cũng tại anh chọc tỷ tỷ tức giận, nhìn ánh mắt anh ngắm người phụ nữ kia, đừng nói tỷ tỷ rồi, đến cả em cũng tức giận. Diệp đại ca, sao anh có thể làm vậy!
- Anh làm cái gì?
Diệp Lăng Phi cũng không để ý hành động vừa rồi của hắn, hắn chỉ lo lưu ý người phụ nữ xinh đẹp kia, mãi cho tới khi Bạch Tình Đình dừng lại. Diệp Lăng Phi mới lấy lại tinh thần.
Bạch Tình Đình thở hổn hển, nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, chị em minh cùng về đi!
- Được!
Vu Tiêu Tiếu đáp.
Diệp Lăng Phi lúc này mới nghĩ ra. Bạch Tình Đình nhất định là vì mình nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, mới nổi cơn ghen. Hắn ôm lấy Bạch Tình Đình, cười nói:
- Bà xã, em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ do anh cảm thấy người phụ nữ kia rất kỳ quái!
- Rất kỳ quái?
Bạch Tình Đình quay đầu lại. Người phụ nữ xinh đẹp kia đã chạy ra rất xa. Bạch Tình Đình quay đầu trở về, hờn dỗi:
- Ông xã, em thấy trong lòng anh có quỷ thì có!
- Bà xã, anh thực sự thấy người phụ nữ kia rất kỳ quái!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em có cảm thấy không, phương thức chạy bộ của cô ta rất kỳ quái!
- Không thấy!
Bạch Tình Đình lắc lắc đầu, nói:
- Em không thấy có gì kỳ quái cả!
Diệp Lăng Phi cười, lắc đầu giải thích:
- Bà xã, vừa rồi không phải em nói người phụ nữ kia giống Angel sao, vậy em có biết, cách chạy bộ của những người đã được huấn luyện không giống với cách chạy bộ của những người thường, để anh giải thích cho em, chạy như thế này!
Diệp Lăng Phi thuyết minh cho Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu hiểu cách chạy bộ này. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu nghe xong. Bạch Tình Đình hỏi:.
- Ông xã, theo như anh nói, người phụ nữ kia đã từng được huấn luyện qua, vậy có thể nào là vận động viên không?
- Bà xã, em nói xem.
Diệp Lăng Phi không nói thêm câu nào nữa, quay người chạy tiếp. Bạch Tình Đình cũng Diệp Lăng Phi chạy về phía trước một hồi, rồi chạy về biệt thự, kết quả đến lúc chạy được nửa đường thì gặp người phụ nữ xinh đẹp kia. Lần này. Bạch Tình Đình cố tình lưu ý cách chạy bộ của người phụ nữ kia, đến khi người phụ nữ xinh đẹp kia chạy đến trước mặt Bạch Tình Đình thì bỗng nhiên dừng lại, cho dù người phụ nữ này đã chạy lâu như vậy, cũng không thở dốc một chút nào.
Bạch Tình Đình tường là cô nhìn như vậy đã khiến cho người phụ nữ xinh đẹp kia chú ý, cô đưa mắt sang hướng khác, muốn cùng Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi về biệt thự sớm hơn một chút, đúng lúc này, người phụ nữ xinh đẹp kia nói:
- Tổng giám đốc Bạch!
Bạch Tình Đình sửng sốt, cô dừng bước, nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, hỏi:
- Cô biết tôi?
- Đương nhiên, nữ tổng giám đốc xinh đẹp tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ ai mà không biết!
Người phụ nữ xinh đẹp kia đưa tay phải ra, tự giới thiệu nói:
- Tổng giám đốc công ty chi nhánh tại Trung Quốc của tập đoàn IPA Diêu Tịnh!
- Sao không gọi luôn là yêu tinh nhỉ?
Diệp Lăng Phi chen ngang một câu, người phụ nữ xinh đẹp kia liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Tổng giám đốc Bạch, người đàn ông bên cạnh cô hẳn là chồng cô đi!
- Đúng vậy!
Bạch Tình Đình không có hảo cảm gì với tập đoàn IPA, chẳng qua là theo phép lịch sự, đưa tay phải ra bắt tay nữ nhân tên là Diêu Tịnh kia, rồi lập tức buông ra ngay.
Diêu Tịnh cười nói:
- Tôi đã sớm được nghe tổng giám đốc của tập đoàn chúng tôi nói tổng giám đốc Bạch cao quý trang nhã, bây giờ vừa thấy, quả thật là vậy, trách không được tổng giám đốc chúng tôi say mê cô như vậy, đừng nói là đàn ông, ngay cả tôi là phụ nữ cũng bị tổng giám đốc Bạch mê hoặc!
Bạch Tình Đình nghe Diêu Tịnh nói những lời này, trên mặt hơi có chút không vui, nói:
- Tôi nghĩ tôi và tổng giám đốc của cô căn bản không quen biết, xin đừng nhắc lại!
- Tổng giám đốc Bạch, xin cô ngàn vạn đừng nóng giận!
Diêu Tịnh nói.
- Tôi chỉ muốn khen ngợi vẻ đẹp của cô, có thể vì tôi sống ở nước Mỹ đã lâu, không hiểu rõ phong tục tập quán của Trung Quốc, mong tổng giám đốc Bạch đừng để ý!
- Nước Mỹ?
Diệp Lăng Phi nghe xong, chăm chú nhìn Diêu Tịnh, bỗng nhiên tay phải Diệp Lăng Phi nắm lại đánh về phía mặt Diêu Tịnh. Diêu Tịnh căn bản không hề động đậy, mắt cô ta nhìn thẳng vào tay Diệp Lăng Phi. Nắm tay Diệp Lăng Phi dừng lại ở trước mặt Diêu Tịnh vài cm. Ngay lúc này. Diêu Tịnh mới lui ra phía sau mấy bước, giả bộ hãi hùng, kinh sợ hỏi:
- Vị tiên sinh này, ngài muốn làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi thu tay lại, cười nói:
- Thực sự xin lỗi, tôi mới rồi thấy có một con ruồi bay trước mắt cô, nên tôi định đấm bay con ruồi đó đi.
Diêu Tịnh nghe xong, cười ha hả. Cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh thật là có khiếu hài hước. Dưới thời tiết như thế này, sao có thể có ruồi được!
- Vậy thì chưa chắc, nhỡ đâu lại có con ruồi đặc biệt nào đó!
Diệp Lăng Phi nói xong, ôm eo Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, bây giờ chúng ta nên về nhà thôi.
-Dạ.
Bạch Tình Đình gật đầu một cái, lịch sự chào tạm biệt Diêu Tịnh, vượt qua bên cạnh Diêu Tịnh. Chờ Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đĩnh đi khỏi, Diêu Tịnh mới thở một hơi, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Lúc này, trong lòng Diêu Tịnh không phải suy nghĩ về Bạch Tình Đình, mà là nghĩ về Diệp Lăng Phi. Diêu Tịnh trở lại trong biệt thự, đã thấy Đới Vinh Cẩm sắp xếp hành lý xong xuôi, hôm nay hắn muốn lên máy bay về nước Mỹ. Diêu Tịnh ngồi trên salon trong phòng khách, gác chân lên nhau, nhìn thoáng qua Đới Vinh Cẩm, nhẹ nhàng nói:
- Đới Vinh Cẩm, tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?
Đới Vinh Cẩm mặc tây trang, thắt cà vạt, hắn đem dây cà vạt ở cổ áo nới lỏng một cái, ngồi xuống đối diện Diêu Tịnh, nói:
- Tin tốt!
- Tin tốt là tôi vừa mới gặp Bạch Tình Đình, lại còn Bạch Tình Đình nói chuyện mấy câu, theo ý tôi, cô ta đối với anh một chút tình cảm cũng không có, tôi sẽ không hạ thủ với cô ta, bởi vì, tôi thấy cô ta hoàn toàn vô hại!
Diêu Tịnh nói.
- Anh nghe được những lời này hẳn là phải vui mừng lắm nhỉ!
- Đừng nói chuyện vui hay không vui ở đây!
Đới Vinh Cẩm hừ lạnh một cái nói:
- Tôi cùng cô ấy vốn không có quan hệ gì, chẳng qua là cô suy nghĩ lung tung. Tôi còn rất nhiều việc để làm, tôi phải về nước Mỹ cùng cha tôi thương lượng một chút về đầu tư bên Thái Lan. Theo ý tôi, đầu tư tại Thái Lan không thu được hiệu quả như mong đợi, cục diện chính trị bên đó không ổn định. Rất có khả năng hợp tác giữa chúng ta và chính phủ sẽ bởi vì các loại vấn đề như nhiệm kì mới mà hoàn toàn kết thúc.
Diêu Tịnh cười nói:
- Đó là việc của anh, nhiệm vụ của tôi chỉ là ở lại chỗ này, hơn nữa đây cũng là nhiệm vụ duy nhất của tôi, Đới Vinh Cẩm, tôi mong anh có thể hiểu rõ, tất cả đầu tư của anh đều có mục đích chính trị!
- Điều này thì tôi biết!
Đới Vinh Cẩm nói.
- Chí ít thì hiện nay tiến triển của tôi ở thành phố Vọng Hải này rất khả quan, lẽ nào thế này còn không đủ, tôi đã yểm hộ cô rất tốt!
- Vậy để tôi nói cho anh nghe tin xấu!
Diêu Tịnh cười nói.
- Tôi vừa gặp một người đàn ông rất đặc biệt!
- Một người đàn ông đặc biệt?
Đới Vinh Cẩm chuyên sự chú ý lên khuôn mặt Diêu Tịnh, hắn hiểu rõ người phụ nữ này. Người phụ nữ này sẽ không quan tâm đàn ông bình thường, nếu như cô ta nhắc tới một người đàn ông đặc biệt, thì hẳn là người đàn ông kia khiến cho cô ta cảm giác bị uy hiếp, Đới Vinh Cẩm nghĩ không ra ai có bản lĩnh như vậy, có thể khiến cho gián điệp được huấn luyện nghiêm khắc như Diêu Tịnh cảm thấy uy hiếp, Đới Vinh Cẩm có hứng thú. Hắn nhìn Diêu Tịnh, hỏi:
- Người đàn ông kia là ai?
- Chính là chồng của Bạch Tình Đình!
Diêu Tịnh đáp.
- Vừa nãy, người đàn ông kia vung nắm đấm vào tôi. Anh có biết điều này đại biểu cho điều gì không?
- Cô khiến người khác cảm thấy chán ghét!
Đới Vinh Cẩm không khách khí nói.
Diêu Tịnh lắc đầu, cười nói:
- Đới Vinh Cẩm, bây giờ tôi đang nói chuyện công việc với anh. Tôi hi vọng anh hiểu rằng, có một người đàn ông đã uy hiếp đến công việc của tôi!
Đới Vinh Cẩm lắc đầu, nói:
- Diêu Tịnh. Nếu như cô muốn cảnh cáo tôi cách xa Bạch Tình Đình một chút, tôi nghĩ cô đã đạt được mục đích rồi đó. Cô không cần phải... khiến cho tôi cảm thấy sự tồn tại của một người đàn ông cường đại!