[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1972 : Có đáng giúp không!(1)
Ngày đăng: 02:20 28/08/19
Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết nói chuyện ở trong bệnh, có một số việc Trương Lộ Tuyết cũng không muốn nói với Bạch Tình Đình, nhưng đối mặt Bạch Tình Đình, Trương Lộ Tuyết lại không đành lòng giấu diếm Bạch Tình Đình chuyện gì, nói ra quan hệ giữa Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi. Về phần lần này đến bệnh viện chỉ là vì hiểu lầm, Trịnh Khả Nhạc không hề mang thai, chỉ là dạ dày cô có vấn đề, Trịnh Khả Nhạc không khỏi chuyện bé xé ra to. Mua xong thuốc chữa bệnh, Trịnh Khả Nhạc quay trở lại, phát hiện ra Bạch Tình Đình đã ở trong bệnh viện. Trịnh Khả Nhạc trong lòng bất an, không biết tại sao Bạch Tình Đình lại đến chỗ này. Bạch Tình Đình nhìn về phía Trịnh Khả Nhạc, trên mặt hiện lên nụ cười, hô:
- Khả Nhạc, em thế nào?
- Không sao cả đâu ạ, chỉ là bệnh dạ dày thôi!
Trịnh Khả Nhạc lắc lắc đống thuốc trong tay, nói:
- Bác sĩ kê cho em một đơn thuốc, lại là một túi thuốc to, trong nhà em cũng có không ít thuốc, em cứ cảm thấy mình suốt ngày uống thuốc, nếu còn tiếp tục uống nữa em sợ mình sắp thành thầy thuốc rồi!
Trịnh Khả Nhạc nở nụ cười, cô cố gắng giúp cho bầu không khí ở đây bớt căng thẳng đi một chút. Trong lòng cô cứ cảm thấy không khí có vẻ gì đó là là, có lẽ là vì nội tâm tác quái, có lẽ là vì cảm thấy có lỗi với Bạch Tình Đình, càng có thể vì Bạch Tình Đình là phó tổng giám đốc tập đoàn, tóm lại, Trịnh Khả Nhạc cảm thấy không khí ở bệnh viện có gì đó rất căng thẳng.
- Tây y bây giờ là như thế đấy, luôn để chúng ta uống thuốc kháng sinh, những thứ đó dùng nhiều không có lợi gì, có thể không uống thì không nên uống!
Bạch Tình Đình khoác tay Trương Lộ Tuyết, nói:
- Lộ Tuyết, nếu Khả Nhạc đã không có chuyện gì rồi, chi bằng cậu đi chơi với mình đi, để Khả Nhạc về công ty, có chuyện gì cũng có thể kịp thời thông báo cho cậu!
- Được!
Trương Lộ Tuyết không rõ rốt cuộc Bạch Tình Đình còn muốn làm gì, nhưng Bạch Tình Đình đã nói như vậy rồi, Trương Lộ Tuyết tất nhiên không phản đối, Trương Lộ Tuyết nói với Trịnh Khả Nhạc:
- Khả Nhạc, em về công ty trước đi, nếu có chuyện gì báo lại cho chị là được rồi, chị sẽ đi dạo với Tình Đình!
Trịnh Khả Nhạc đã sớm muốn rời khỏi nơi này, Bạch Tình Đình ở trước mặt, trong lòng cô luôn cảm thấy bất an, ánh mắt lúc Bạch Tình Đình nhìn cô khiến cho Trịnh Khả Nhạc như có tảng đá ở trong lòng, hận không thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt, lập tức “dạ” một tiếng, vội vàng rời đi, lúc ra đến cửa còn quay lại liếc nhìn Bạch Tình Đình, đúng lúc đó Bạch Tình Đình cũng đang nhìn về phía Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc trong lòng như lửa đốt, tâm thần bất an, luôn cho rằng bệnh viện này là nơi thị phi, nên rời khỏi chỗ này sớm một chút thì tốt hơn. Trịnh Khả Nhạc đi như trốn, Bạch Tình Đình sao có thể không nhìn ra trong lòng Trịnh Khả Nhạc đang cảm thấy bất an, cô khoác tay Trương Lộ Tuyết, giày cao gót ở dưới chân dẫm lên nền gạch ở trong bệnh viện, phát ra những tiếng vang lảnh lót.
- Lộ Tuyết, cô gái tên là Khả Nhạc nếu không phải ở tập đoàn, ở chỗ khác có thể sẽ làm rất tốt!
Bạch Tình Đình đột nhiên thốt ra những lời này, Trương Lộ Tuyết sửng sốt, trong long phỏng đoán xem Bạch Tình Đình nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ Bạch Tình Đình đang ám chỉ điều gì đó? Trương Lộ Tuyết không đáp lời, mà cùng Bạch Tình Đình đi ra nhoài bệnh viện, Bạch Tình Đình đi ra cổng bệnh viện, hít sâu một hơi, sau đó mới quay mặt sang, nói:
- Chúng ta đi đánh bóng đi, đã lâu lắm rồi chưa đánh bóng, sau khi đánh tennis xong chúng ta có thể đi ăn cơm...!
- Có cần gọi Diệp Lăng Phi đi cùng không?
Trương Lộ Tuyết thăm dò,
- Nếu có Diệp Lăng Phi cùng đi đánh tennis không phải càng tốt sao?
- Gọi anh ta làm gì, chúng ta đừng để anh ta dạy nữa, cho dù chúng ta không biết đánh, chẳng phải còn có huấn luyện viên đấy sao, toàn các anh chàng đẹp trai, so với Diệp Lăng Phi còn giỏi hơn nhiều!
Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói, dường như Bạch Tình Đình đang rất bất mãn với Diệp Lăng Phi, nếu không thì Bạch Tình Đình sẽ không nói như vậy, Trương Lộ Tuyết trong lòng khẽ động, lúc trước cô cũng cảm thấy không yên lòng, cô nghĩ xem làm như thế nào để hòa giải mâu thuẫn giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, nhưng cô lại không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở nơi nào. Trong tình hình như vậy, những gì Trương Lộ Tuyết có thể làm cũng chỉ là giữ im lặng, cố găng không đề cập tới đến Diệp Lăng Phi, tránh làm cho Bạch Tình Đình mất hứng, chỉ có điều Trương Lộ Tuyết vẫn âm thầm suy nghĩ xem nên khuyên giải như thế nào Bạch Tình Đình, có lẽ Bạch Tình Đình chỉ nhất thời tức giận thôi, chờ cho đến khi Bạch Tình Đình hết giận là được rồi.
Hai người lái xe đến sân bóng, Bạch Tình Đình thủy chung không nhắc đến chuyện của Trịnh Khả Nhạc, giống như là không có chuyện gì ảy ra vậy, Bạch Tình Đình càng không đề cập tới, Trương Lộ Tuyết lại càng cảm thấy lo âu, cô hiểu rất rõ Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình không phải là người có thể để chồng mình làm gì thì làm ở bên ngoài mà không quan tâm đến, cô còn nhớ rõ phản ứng của Bạch Tình Đình lần trước lúc Bạch Tình Đình biết quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi, lúc đó Bạch Tình Đình trực tiếp đến tìm mình, ngay trước mặt yêu cầu mình phải chấm dứt. Nhưng lần này, Bạch Tình Đình lại chẳng có chút phản ứng nào, điều đó khiến cho Trương Lộ Tuyết cảm thấy chuyện này không được ổn lắm.
- Đừng đánh nữa, mình mệt rồi!
Trương Lộ Tuyết không đõ được một đường bóng, cô bỏ vợt xuống, hô lên:
- Tình Đình, chúng ta nghỉ ngơi một chút đã!
Bạch Tình Đình mặc bộ quần áo chơi tennis, đội một cái mũ, cầm vợt đi về phía ghế nghỉ ngơi. Trán của cô cũng đổ đây mồ hôi, cầm lấy một chai nước khoáng, bật nắp uống. Trương Lộ Tuyết ngồi nghỉ ngơi trên ghế, cũng lấy một chai nước khoáng, trước lúc nói chuyện, Trương Lộ Tuyết uống một ngụm lớn, sau đó lau vệt nước trên môi, nói:
- Tình Đình, kỹ thuật của cậu đã tiến bộ không ít, mấy đường bóng vất vả lắm mới cứu được, trước kia đó là chuyện ít khi cậu là được!
- Hôm nay cảm giác bóng không tệ, có lẽ là do tâm tình của mình tốt!
Bạch Tình Đình đã uống hết hơn nửa chai nước khoáng, cô vặn nắp chai nước khoán lại, Bạch Tình Đình nhìn về phía sân thi đấu, nhìn thấy ở đó có một cậu trai trẻ đang chơi bóng với một cô bé, dung mạo của cô gái đó chỉ có thể coi là bình thường, chưa nói tới xinh đẹp. Bạch Tình Đình cố ý gác cặp chân trắng như tuyết lên, tay cô cầm chai nước, quay sang phía Trương Lộ Tuyết, nhỏ giọng hỏi:
- Lộ Tuyết, cậu nói chàng trai trẻ đó có bị mình hấp dẫn không?
Trương Lộ Tuyết sửng sốt, đưa mắt nhìn, chỉ thấy cậu thanh niên trên sân thi đấu vừa mới dừng lại, đang đi về phía ghế nghỉ ngơi, chỉ có điều, ánh mắt của cậu ta một mực luôn vô tình hữu ý nhìn về phía bên này, Trương Lộ Tuyết nhìn thấy như vậy, cười cười, nói:
- Chuyện đó thì mình không chắc, vừa rồi mình nhìn thấy cậu ta luôn nhìn về phía bên này!
- Mình biết, vừa rồi lúc chơi bóng mình đã nhìn thấy cậu ta nhìn về bên này nhiều lần, thậm chí cậu ta còn định đến gần mình nữa!
Bạch Tình Đình cười nói,
- Không thể ngờ được rằng mình kết hôn rồi mà vẫn còn có cậu trai trẻ thích, khục, thật ra đây là bản tính của đàn ông, cậu ta rõ ràng đã có cô gái ở cùng, vậy mà vẫn nhìn mình, cậu bảo có phải tất cả đàn ông đều như vậy không?
Trương Lộ Tuyết nghe Bạch Tình Đình nói những lời này, trong lòng biết Bạch Tình Đình đang muốn nói đến Diệp Lăng Phi, cuối cùng cũng đến lúc này, Trương Lộ Tuyết trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cô biết rõ Bạch Tình Đình sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng như vậy đâu, nếu Bạch Tình Đình không làm to chuyện thì mới là kỳ lạ.
- Tình Đình, đó có lẽ là cuộc sống, chúng ta đã yêu một người nam nhân, nên toàn tâm toàn ý yêu anh ấy, tất nhiên, người đàn ông đó có thể là một người hoa tâm, nhưng không thể phủ nhận một điều, nếu người đàn ông đó có người phụ nữ khác, có thể chứng ta là chúng ta không chọn sai đối tượng, ít nhất người đàn ông mà chúng ta rất có mị lực, không phải vậy sao?
Trương Lộ Tuyết sau khi nói ra những lời này, chợt nghe Bạch Tình Đình cười nói:
- Lộ Tuyết, đó là vì cậu kết hôn, nếu cậu kết hôn lời thì cậu sẽ khôn nghĩ như vậy nữa đâu! Tất cả đều hi vọng cuộc sống trong nhà hồng kỳ không đổ, bên ngoài cờ phướn dập dờn (có cả vợ và tình nhân), phụ nữ chúng ta không phải bình hoa, dựa vào cái gì mà để đàn ông làm như vậy, bây giờ không phải thời cổ đại. không còn chuyện ba vợ bốn nàng hầu nữa, phụ nữ thời nay đơn giản chỉ hi vọng tìm được một người đàn ông mình yêy, có thể gắn bó cả đời. Mình thừa nhận mình rất ích kỷ, mình chỉ mong muốn chồng mình thuộc về một mình thôi, nhưng những người nghĩ như mình trên thế giới không chỉ có một người, mình nghĩ như vậy không có gì sai cả, chẳng lẽ mình nói không đúng sao?
Bạch Tình Đình nói những lời này không hề sai, ngay cả Trương Lộ Tuyết cũng không biết nên nói như thế nào mới phải nữa, Bạch Tình Đình nói rất đúng, hiện giờ ở Trung Quốc có rất nhiều người phụ nữ như vậy, những người tỏ vẻ là dễ dàng tha thứ cho người đàn ông của mình làm bây ở bên ngoài, phần lớn là vì có nhược điểm nào đó bị người đàn ông nắm được, hoặc là người đàn ông có quyền, người phụ nữ không thể làm gì được, hoặc là người đàn ông đó có tiền, người phụ nữ đành chấp nhận, nhưng nếu là hai bên ngang nhau thì những người vợ sẽ không dễ dàng tha thứ cho chồng mình làm như vậy.