Đô Thị Thiếu Soái

Chương 120 : Chém giết

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Ba tổ tập kích của Phủ Đầu bang đang trò chuyện rôm rả thì đột nhiên từ trên bầu trời vang lên thanh âm xé gió, ngẩng đầu nhìn lên, khi đang cảm thấy kỳ quái thì đã có không ít người bị đá và tiền xu mang theo kình lực đả thương, vang lên tiếng kêu thảm thiết. Một lúc sau, hai mươi mấy người đã nằm gục xuống đất. Tổ trưởng Phong vô cùng nhanh nhẹn, biết có người đánh lén, vội vàng hô lên:

- Đưa đao ra trước, người cúi gục xuống, vạn lần không thể rối loạn đội hình.

Tổ trưởng Tôn và tổ trưởng Từ cũng tung người, hoành đao, nhìn về phía trước, dựa vào ánh trăng yếu ớt, khẽ quát:

- Mời vị bằng hữu kia đi ra, lén lút thì đâu coi là anh hùng hảo hán.

Bọn chúng cũng đã chính mình vừa rồi mình mới đi lén lút tập kích về. Có lẽ đây cũng chính là tật xấu của con người, chỉ thấy khuyết điểm của người khác mà không thấy khuyết điểm của bản thân mình.

Khi mấy người tổ trưởng Tôn quát hỏi thì Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đã nhảy xuống, trong tay nắm chặt đao.

Đã giải trừ được nguy cơ ám khí, đám người Phủ Đầu bang nhao nhao đứng dậy, vây quanh hai tên tiểu tử không biết từ đâu nhảy ra. Hơn tám mươi người lộ ra khí thế hung hãn, có xu thế nuốt chửng hai người Sở Thiên.

Tổ trưởng Phong nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng có phần khiếp sợ, chẳng lẽ đợt ám khí vừa rồi là do hai người này phóng ra. Vừa rồi gã đã kiểm tra thương thế của thủ hạ cần thận, đều là do tiền xu hoặc viên đá đánh bị thương, hơn nữa đều nằm gần trái tim, khiến người trúng chiêu lập tức mất đi năng lực chiến đấu. Lực đạo mạnh, độ chính xác cao tới kinh người!

Tổ trưởng Tôn mang theo người của mình nhào về phía hai người Sở Thiên. Tổ trưởng Phong thấy Sở Thiên vẫn giữ sắc mặt tự nhiên, bình tĩnh, còn Thiên Dưỡng Sinh thì lãnh khốc, thờ ơ liền thầm kêu không tốt, vội lui ra nhắc nhở tổ trưởng Tôn:

- Tổ trưởng Tôn, cẩn thận, hai thằng ranh kia thân thủ không tệ.

Tuy tổ trưởng Tôn nghe được, nhưng vẫn lơ đễnh. Hắn cảm thấy mình có nhiều người như vậy, ngay cả hai tên tiểu tử cũng không đối phó được, từ nay về sau còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ sao.

Sở Thiên thấy mười mấy người đánh về phía mình và Thiên Dưỡng Sinh, mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt, vận chuyển chân khí, Minh Hồng đao trong tay lập tức tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt. Tổ trưởng Tôn thấy Sở Thiên có con dao kỳ quái như vậy, liền dừng lại. Trong nháy mắt này, Thiên Dưỡng Sinh lao nhanh tới, như một hồn ma. Người và đao quang hợp làm một thể, nhanh như tia chớp. Tổ trưởng Tôn dẫn theo đám người Phủ Đầu bang đang kinh ngạc, một thanh đao đen nhánh đã lướt qua tay bọn chúng. Bọn chúng vội vàng muốn huy đao chống cự, nhưng lại phát hiện ra đao không nghe lệnh, cúi đầu nhìn xuống thì thấy cổ tay phải đã đứt đoạn, cảm giác đau đớn truyền tới, trong lòng sợ hãi vạn phần.

Lúc này Sở Thiên như một thanh lợi kiếm xuyên qua đám người tổ trưởng Tôn, vọt tới đám ngưởi tổ trưởng Từ. Tổ trưởng Từ ở ngoài thấy mười mấy người tổ trưởng Tôn ngừng việc tấn công, hơn nữa còn lui về phía sau, trong lòng đang buồn bực thì Sở Thiên đã phóng tới trước mặt. Minh Hồng đao phóng ra hào quang màu vàng như tử thần đoạt mệnh, chém tới. Tổ trưởng Từ huy đao chống cự, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đao gẫy người bị thương. Minh Hồng đao chém lên bờ vai hắn. Sở Thiên lập tức xoay người, đá lên lồng ngực đối phương. Minh Hồng đao trong tay thuận thế xẹt qua đám bang chúng vây quanh, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Hơn bảy mươi người?

Mọi người không ai kịp phản ứng. Sở Thiên lại biết Thiên Dưỡng Sinh đang hỏi tổ súng ngắn ở sườn núi có bao nhiêu người, quay đầu hỏi Cam Trường Sơn:

- Tổ súng ngắn ở sườn núi có bao nhiêu người, ta muốn chuẩn xác.

Cam Trường Sơn lúc này đã hoàn toàn bị Sở Thiên chinh phục, tính toán một hồi, nói:

- Mỗi tổ ba mươi tám người, hai tổ đúng bảy mươi sáu người, cộng thêm Mật Sát đường chủ Mã Xuân Thu, bảy mươi bảy người.

Sở Thiên nhàn nhạt nhìn Cam Trường Sơn, hỏi:

- Chính xác chưa?

Cam Trường Sơn gật gật đầu, rất nghiêm túc nói:

- Chính xác!

Thiên Dưỡng Sinh sau khi nghe xong, cũng không quay đầu lại, cứ thế bỏ đi. Đám đệ tử Thanh bang và bang chúng Phủ Đầu nhìn theo bóng lưng của anh ta, cảm giác đó không phải là người, mà là khí tức tử vong, là Thần Chết!.