Đô Thị Thiếu Soái

Chương 121 : Đại hội anh hùng

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Xe của mấy người Sở Thiên dễ dàng leo lên đến đỉnh núi, cũng không có ai cản trở. Sở Thiên biết rằng, đây chính là lên núi thì dễ xuống núi thì khó, hiện giờ nếu quay đầu xe lại, chỉ e rằng ở sườn núi đã trở thành tổ ong rồi. Chợt Sở Thiên nhìn thấy trong xe có một cái khẩu trang, hắn liền vội vàng cầm lấy đeo ngay vào, mấy người chú Trung thấy Sở Thiên như vậy thì tò mò nhìn hắn. Sở Thiên cười cười viện lý do:

- Tôi hơi bị cảm cúm, sợ nước mũi chảy ra thôi.

Chú Trung và chị em nhà họ Tiêu có vẻ như đều nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng hiểu rằng Sở Thiên luôn luôn khiến cho người ta khó có thể đoán trước được điều gì, bởi vậy cho nên cũng chẳng hỏi thêm nữa.

Mấy người Sở Thiên dừng xe lại, mở cửa xe, thấy trước cửa Thủy Tạ Hoa Đô có mấy người đang đứng gác, nhìn thấy có cả mấy chiếc xe thuộc hàng cao cấp còn tưởng là người của Tương bang liền liền quát to một tiếng rồi xách cả búa, rìu chạy tới, ánh mắt rất hung dữ.

Cuối cùng Sở Thiên cũng đến phía trước Thủy Tạ Hoa Đô, khẩu trang đã che khuất cả nửa mặt, bởi vậy nên có phần hơi bí ẩn.

Bát gia kinh ngạc nhìn về phía mấy người bọn họ đang tiến tới, trong lòng đã hơi nghi ngờ, nhưng vẫn khẽ quát một tiếng:

- Đừng làm càn, đâyy chính là anh em Thanh Bang của ta, chớ có vô lễ.

Triệu Đại Long nhìn thấy mấy người Sở Thiên tiến đến nơi, hơi sửng sốt, chẳng lẽ mấy người được phái ra chưa hoàn thành nhiệm vụ hay sao? Ngay sau đó lại trở nên vui mừng, đi tới chỗ này cũng giống như là số kiếp đã định rồi, cứ để cho bọn họ sống lâu thêm giờ nữa vậy. Triệu Đại Long thấy Bát gia lên tiếng, liền vội vàng vừa xen giữa đám người đang vây xung quanh phía trước vừa quát tháo:

- Các người là đồ ngớ ngẩn, đó là anh em của Bát gia, cũng là anh em của bang Phủ Đầu chúng ta, các người làm sao có thể vô lễ như vậy được?

Lời nói của Triệu Đại Long quả nhiên rất có tác dụng, tất cả mọi người đang vây xung quanh họ liền vội vã tránh đường, để cho mười mấy người Sở Thiên tiến lên phía trước.

Sở Thiên dẫn chị em nhà họ Tiêu đến bên cạnh Bát gia, trong mắt Bát gia lần nữa lại dấy lên nghi ngờ, nhưng cũng chẳng mở miệng nói gì, tất nhiên là Sở Thiên cũng đã nhận ra điều đó, liền mỉm cười, hạ giọng nói:

- Trong nhà không được yên ổn, ở đây vẫn là an toàn nhất.

Bát gia hiểu ý liền gật đầu, hiểu rõ ý của Sở Thiên, cũng không hỏi thêm điều gì. Chú Trung khẽ thấp giọng giới thiệu với Sở Thiên:

- Hôm nay ở đây tập trung bốn vị lão đại nổi tiếng của thành phố Thượng Hải, chỉ có nhờ vào danh tiếng của Bát gia mới có thể khiến bọn họ nể mặt. Bởi vì thời điểm bọn họ xuất đạo, rất nhiều người đã từng lăn lộn ở Thanh bang này.

Mấy lần nhìn thần sắc của y có vẻ cô đơn, dễ dàng nhận thấy là đang có phần hoài niệm về những tháng ngày xưa cũ, một lúc sau mới nói tiếp:

- Ngồi hướng đông chính là Diệp Tam Tiếu bang Phủ Đầu, ngồi phía tây chính là Hoàng Thiên Hùng của Thiên Hùng bang, vị trí phía nam là Quan Đông Đao của Phách Đao hội, phía đông nam là Đặng Siêu của Thiên Lang giáo.
Triệu Đại Long bị Quang Tử đá trúng lồng ngực, cũng không quá đau, hắng giọng, tươi cười như trước, khom người nói với Quang Tử:

- Thật ngại quá, Triệu Đại Long trời sinh quyền cước không cao, cho nên đành phải dùng độc, chỉ là muốn sinh tồn mà thôi.

Mọi người càng thêm khinh bỉ, tên này quá âm hiểm, miêu tả bản thân không ra gì. Tuyệt đối không thể kết bạn với hạng người như thế này.

Bát gia lạnh lùng nhìn Triệu Đại Long mấy lần, sau đó nói với Diệp Tam Tiếu:

- Diệp bang chủ, tuy rằng lăn lộn ở ngoài đường, nhưng quy củ vẫn cần có!

Đặng Siêu của Thiên Lang giáo cũng khinh thường, nói:

- Diệp bang chủ, đối với một tên sắp chết cũng không nhẫn nại hay sao?

Thiên Lang bang chính trực, tôn chỉ quang minh chính đại, thấy hành vi của đám người Diệp Tam Tiếu cảm thấy chướng mắt, vì vậy cũng nói vài câu.

Diệp Tam Tiếu cảm thấy mọi người bất mãn, gượng cười nói:

- Quy củ đương nhiên ta hiểu, nhưng gần đây Tương bang không để ý quy củ, vì vậy ta đành ăn miếng trả miếng, xin mọi người chớ để trong lòng. Hơn nữa, độc thuật chính là bản lĩnh xuất chúng của Triệu Đại Long, chẳng lẽ lại không dùng, để mai một sao? Huống chi hiện giờ chúng ta cùng chung mối thù, Tương bang đã không còn ai có thể tiếp tục ứng chiến. Vậy xin mời Bát gia hạ lệnh xử lí đám bẩn thỉu này!

Mọi người thấy Diệp Tam Tiếu bao che khuyết điểm, cũng không tỏ vè gì. Dù sao hiện giờ y người đông thế mạnh, cao thủ nhiều như mây, về sau lại còn phải dựa vào y kiếm miếng cơm nữa.

Thấy Diệp Tam Tiếu làm vậy, trong lòng Bát gia khổ sở một hồi. Diệp Tam Tiếu đúng là âm hiểm, y đi giết người phóng hỏa lại đổ tội danh cho mình, còn tỏ ra quang minh chính đại. Nhưng hiện giờ mình có thể nói không được hay sao? Trước kia Thanh bang nhảy múa trên mũi hai thanh đao, nhưng về sau chỉ còn một thanh đao Phủ Đầu bang mà thôi. Không ngờ Tương bang lại rơi vào kết cục này.

Bát gia còn chưa mở miệng thì một thân ảnh như lá cây bay tới, rơi xuống bên người Quang Tử.