Đô Thị Thiếu Soái
Chương 127 : Chân tướng
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Thân hình Diệp Tam Tiếu co rút lại, ai cũng biết rõ ràng rằng y đang cố nén cơn nóng giận, các ngón tay run rẩy. Cô Kiếm cứ như vậy rời đi, hoàn toàn không nể mặt bang chủ bang Phủ Đầu gì cả. Hơn thế nữa còn lưu lại cho y một cục diện hỗn loạn, làm sao có thể không tức giận được. Diệp Tam Tiếu liếc mắt nhìn quanh tất cả mọi người một lần, lạnh nhạt nói với Đặng Siêu của Thiên Lang giáo:
- Đặng giáo chủ, bang Phủ Đầu chúng tôi đã tận lực đến lúc này, giờ đến lúc Thiên Lang giáo ra tay khiêu chiến rồi.
Đặng bang chủ của Thiên Lang giáo sắc mặt hơi đổi, biết rõ ràng Diệp Tam Tiếu hiện tại muốn Thiên lang giáo đâm đầu vào Sở Thiên để tìm chết, bảo tồn lực lượng của chính mình. Đặng Siêu muốn cự tuyệt, nhưng lại không tìm được lý do chính đáng, dù sao thì phía Diệp Tam Tiếu cũng đưa ra liên tục mấy cao thủ. Tuy bị Sở Thiên của Tương bang lần lượt đánh bại, nhưng quả thực Diệp Tam Tiếu cũng đã rất nỗ lực rồi. Y quay đầu nói với một người trung niên đứng bên cạnh;
- Hắc Tiến, đi lên lãnh giáo một chút sự lợi hại của Tam đương gia Tương bang đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đặng Siêu rất có khả năng ăn nói, chỉ là nói "lãnh giáo một chút" chứ không hế nói là "giết hắn cho ta" nên Hắc Tiến cũng rất thông minh mà hiểu được ý tứ của chủ mình, kêu mình ra sân cũng chẳng qua chỉ là hình thức, tất nhiên là không phải dốc hết toàn lực. dù sao thì Đồ Long Hổ và Cô Kiếm cũng đã bị thua, dù cho mình chiến đấu không được tốt, cũng không bị mất mặt, quan trọng là đừng để mất mạng là được rồi.
Hắc Tiến từ từ đi ra, hơi gật đầu với Sở Thiên, nói:
- Tôi là Hắc Tiến, đặc biệt muốn lĩnh giáo tuyệt học của Tam đương gia, vạn mong chân thành chỉ giáo.
Sở Thiên gật đầu, mỉm cười, nhìn hai tay của Hắc Tiến, thon dài, linh loạt, chắc hẳn là người sử dụng vũ khí, vì vậy nên thản nhiên nói:
- Vậy mời người anh em lấy vũ khí ra.
Hắc Tiến hơi có phần kinh ngạc, làm sao Sở Thiên có thể biết được gã là người chuyên sử dụng binh khí, lập tức càng coi trọng Sở Thiên hơn, hai tay để yên một hồi, trên tay chợt xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, dưới ánh đèn phản chiếu lại thành những tia sáng lấp lánh.
Hỏa ca thấy Sở Thiên tươi cười, trong lòng hơi nới lòng một chút, lập tức nghe thấy thế, không tự chủ được lại buột mồm cãi:
- Tôi làm mất lệnh bài Thiên Lang giáo lúc nào? Đó là lệnh bài Tương bang, phía trên có khắc chữ rõ ràng.
Hỏa ca lời vừa ra khỏi miệng, lập tức biết mình lại nói lỡ, trong lòng không khỏi tức giận Sở Thiên giảo hoạt.
Sở Thiên mắt chứa ý cười nhìn Hỏa ca, chúng bang hội cùng Bát gia lập tức nhìn chằm chằm Hỏa ca, quả nhiên trên xe lửa hạ độc thủ với con gái Bát gia là Hỏa ca. Tuy nhiên tất cả mọi người sống trên giang hồ, như Bát gia vẫn nói: tuân thủ quy củ. Bọn chúng oán hận nhất là những tên lén lút làm chuyện bỉ ổi với đàn bà con gái. Nếu như Hỏa ca không phải có Diệp Tam Tiếu ở phía sau, đoán chừng mọi người đã đồng loạt vung đao loạn côn chém chết Hỏa ca rồi. Lập tức nghĩ đến Hỏa ca có quan hệ với Diệp Tam Tiếu không tự chủ được nhớ tới Sở Thiên lúc trước nói những lời kia, căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ Diệp Tam Tiếu thật sự đã tàn sát đại bản doanh của mình? Chẳng lẽ trên giang hồ huyết tinh mưa gió đều là do Diệp Tam Tiếu vu oan hãm hại cho Tương bang?
Diệp Tam Tiếu trong lòng cũng phi thường tức giận, cái tên Hỏa ca này còn tự xưng là sát thủ, mà chỉ cần Sở Thiên nói một vài câu đã rối loạn tinh thần, không lựa lời nói, đem chân tướng nói ra. Sớm biết như vậy đã không nghe thủ hạ mời nhóm này đến trợ trận. Y lập tức cũng khiếp sợ trí tuệ của Sở Thiên, tiểu tử này đêm nay nhất định phải diệt trừ, còn trẻ mà đã như thế, ngày sau thiên hạ còn không phải của hắn sao?
Bát gia rốt cục phẫn nộ rồi, quát lớn:
- Diệp Tam Tiếu, anh phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu không Thanh bang cao thấp hơn tám mươi người, cho dù chưa đủ chống lại Phủ Đầu bang, nhưng nhất định đổ máu đến người cuối cùng.