Đô Thị Thiếu Soái

Chương 128 : Còn có ta!

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Diệp Tam Tiếu biết rõ Bát gia đã nói là sẽ làm, mặc dù là Thanh bang không đáng để lo, nhưng nếu như liều mạng làm tới, vẫn rất bất lợi. Trước hết cứ tỏ ra yếu thế với Bát gia, dù sao thì đến lúc xuống núi, người của các bang kể cả Bát gia đoán chừng không biết còn mấy người có thể sống sót nhìn thấy mặt trời ngày mai, nên y liền giả bộ nghiêm nghị nói:

- Hỏa Vân, anh quả thật là to gan, còn dám ra tay với cả con gái của Bát gia, thật sự là chán sống rồi. Ta nếu biết anh đã làm những việc vô liêm sỉ như thế, không chỉ là sẽ không thuê ngươi đến giúp đỡ Thanh bang, mà còn sớm đã đem búa chém anh thành hai khúc rồi, khai mau, là do ai sai khiến anh làm như vậy?

Hỏa ca đương nhiên không ngờ được là Diệp Tam Tiếu bán gã đi như vậy, trong lòng vô cùng oán hận. Nếu như nói là do Diệp Tam Tiếu sai khiến, chắc chắn Diệp Tam Tiếu sẽ không để cho mình sống sót đến ngày mai, nếu như nói là do tự mình gây nên, Sở Thiên cùng với Bát gia, còn có cả Thanh bang cũng sẽ không để cho mình sống thêm một phút giây nào nữa, trong nội tâm Hỏa ca vô cùng mâu thuẫn.

Diệp Tam Tiếu biết rõ Hỏa ca đang đấu tranh tư tưởng, không muốn bản thân mình sẽ bị lộ, ngầm hướng về người thân tín đang đứng bên cạnh đưa mắt liếc qua một cái, thủ hạ liền hiểu ý, cây búa trong tay hơi giơ lên một chút, đang chuẩn bị nhanh chóng chém tới.

"Ầm, ầm, ầm" mấy tiếng vang lên, mấy tay chân thân tín của Diệp Tam Tiếu lập tức ngã vật ra.

Mấy thủ hạ thân tín của Diệp Tam Tiếu vừa ngã xuống, búa cầm trong tay cũng văng ra ngoài, mặt mũi tràn đầy đau đớn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc không biết đã phát sinh ra biến cố gì. Mấy người hợp tác cùng với Hỏa ca từ phía sau vọt ra, quay người lại đối diện với người của bang Phủ Đầu, cảnh giới cho Hỏa ca chầm chậm tiến đến gần, khảm đao trên tay Kiệt Tử vô cùng sắc bén, tia sáng lóe lên cũng làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.

Kiệt Tử không thèm quay đầu lại mà nói với Hỏa ca:

- Hỏa ca, vừa rồi Diệp Tam Tiếu muốn phái thủ hạ giết anh, may mắn là ta phát hiện ra sớm, đem bọn họ đá ra ngoài, nếu không thì hậu quả đã khó có thể tưởng tượng được rồi.

Hỏa ca nghe xong lời nói của Kiệt Tử, biết rõ ràng là vừa rồi Diệp Tam Tiếu muốn giết người giệt khẩu đối với mình, trợn tròn đôi mắt, tức giận nói:

- Diệp Tam Tiếu, ông quả thật là hèn hạ vô sỉ, ta nhận tiền của ông, đương nhiên là phải làm việc cho ông rồi. Ông sai chị Lệ trả cho chúng ta mỗi người mười vạn, muốn chúng ta làm nhục hai đứa con gái của Bát gia, còn muốn chúng ta cố tình làm rơi lại phù hiệu của Tương bang, vu oan giá họa cho Tương bang, ta nhất thời hám tiền, mới đi làm cái loại việc này cho đồ vô sỉ nhà ông. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sở Thiên nghe thấy chị Lệ cũng không hề có phản ứng gì quá lớn, nhưng lão đại của các bang phái khác thì có phần hơi khiếp sợ. Lệ là con gái nuôi của Diệp Tam Tiếu, ỷ rằng có một chút nhan sắc, thay mặt cho Diệp Tam Tiếu giao tiếp với cả hai bên hắc bạch, lợi dụng danh tiếng của Diệp Tam Tiếu đã hạ gục không biết bao nhiêu thanh niên ngoan cố tấn công, là trợ trủ đắc lực của Diệp Tam Tiếu. Các vị lão đại đều cũng đã gặp qua, bây giờ nghe Hỏa ca nhắc đến chị Lệ thì bất giác đã tin tưởng lời nói của Hỏa ca rồi … có thể khiến cho chị Lệ ra mặt chỉ có thể là Diệp Tam Tiếu thôi.

Sở Thiên thấy bọn Hỏa ca đã thừa nhận rằng Diệp Tam Tiếu phái bọn chúng tới ra tay với hai đứa con gái của Bát gia trên xe lửa, ngay lập tức cũng không hề đi theo chân bọn họ tính sổ, mà nói:
Diệp Tam Tiếu tuy là lực lượng không đủ, nhưng cũng không thể để cho bọn Sở Thiên có thể dễ dàng thoát khỏi như vậy, huống gì phải lấy lại được vài phần mặt mũi, gượng cười lên vài tiếng nói rằng:

- Tuy là tất cả các vị bang chủ không quan tâm đến hiệp nghị mà rút lui, nhưng Diệp Tam Tiếu không phải là kẻ tham sống sợ chết, càng không phải là kẻ không tuân thủ lời hứa.

Sau đó quay người lại đối diện với Sở Thiên nói:

- Tam đương gia thật sự cho rằng dùng máu của chính bản thân mình thì có thể ngăn cản hơn hai trăm người của bang Phủ Đầu chúng ta thay nhau tấn công?

Diệp Tam Tiếu vô cùng nham hiểm, mang hẹn ước "từng người đối chiến" ra để kìm hãm Sở Thiên, lại khiến cho Bát gia cùng với hơn sáu mươi đệ tử Thanh bang mất đi ảnh hưởng. Bất kể bang Phủ Đầu có thay nhau lên đối chiên thật hay không, bang Phủ Đầu một bên vừa có thể tạo được áp lực cho Sở Thiên, một bên lại vừa có thể kiếm cớ rút lui cho mình. Sở Thiên hiển nhiên là phát hiện ra được âm mưu nham hiểm của Diệp Tam Tiếu, tên này quả thức là vô cùng giảo hoạt, nói chuyện vô cùng cẩn thận

- Còn có ta.

Một âm thanh lạnh lẽo từ cửa ra vào truyền đến, giống như là tiếng gọi của sứ giả địa ngục, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi.

Người của các bang nhìn về phía cửa ra vào, thấy là một người trẻ tuổi nét mặt không có chút biểu tình gì, cầm một thanh đao ướt đẫm máu tươi, đang đi chầm chậm đến bên cạnh Sở Thiên, trên người có vết máu, nhưng lại chẳng thấy có vết thương nào.

Sở Thiên mỉm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng, xem ra là Thiên Dưỡng Sinh đã hoàn thành tốt mọi việc. Nếu quả thật như vậy, sau này bản thân mình cũng tránh khỏi phải lo lắng, Sở Thiên gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ biết ơn nói:

- Mọi việc đã xong rồi sao?