Đô Thị Thiếu Soái
Chương 132 : Bang chủ
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Lý Thần Châu dẫn mấy người của Đội đặc công Phi Long rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Tam Tiếu tắt hẳn, mặt thâm trầm, vung tay ra hiệu, những người của bang Phủ Đầu bên ngoài biệt thự đi theo y ra ngoài.
Diệp Tam Tiếu vừa đi, Đặng giáo chủ của Thiên Lang bang đến trước mặt Sở Thiên, chắp tay cười:
- Tam đương gia, thật là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, tôi thật sự khâm phục, hy vọng một ngày nào đó có thể cùng uống với Tam đương gia vài ly đến say thì thôi.
Sở Thiên gật đầu khách khí đáp lại:
- Đặng giáo chủ thật là người có tính cách thú vị, Sở Thiên ta luôn thích những người thoải mái như vậy, quên tất cả nhữn việc đêm nay đi, hi vọng ngày nào đó hai bang lại có thể chung sống hoà bình, cùng chung chí hướng, gác lại những bất đồng.
Sở Thiên cũng cảm thấy ngạc nhiên bởi những điều mình nói "cùng chung chí hướng, gác lại những bất đồng", lời vừa nói ra, không chỉ hắn cảm thấy phù hợp mà bọn Đặng Siêu cũng thấy bất ngờ khen thầm trong bụng.
Đặng Siêu sau khi nói xong liền mang đàn em xuống núi, lập tức, Hoàng Thiên Hùng bang chủ Thiên Hùng bang cùng Quan Đông Đao của Bá Đao cũng đi lên chào hỏi một phen, sau đó cũng đem người xuống núi. Dù sao nghĩ đến hậu viện bị người giết đến chó gà không tha, trong lòng có vài phần vội vàng bất an. Sở Thiên theo phép lịch sự, đặc biệt tiễn bọn hắn đến cửa biệt thự, hành động lần này giành được cảm tình của các bang. Đường đường là Tam đương gia, thân thủ phi phàm, gan dạ sang suốt hơn người, nhưng lại vẫn khiêm tốn, trong lòng không ngừng được mà nảy sinh cảm phục.
Sở Thiên tiễn khách về xong, quay người quan sát xung quanh, quỳ xuống, mặt tràn đầy vẻ day dứt nói:
- Bát gia, Sở Thiên dấu thân phận với Bát gia cũng là bất đắc dĩ, tất cả nhằm khớp với chủ đích bên trong, mong Bát gia tha lỗi.
Sở Thiên lúc này không gọi Bát gia là cha nuôi, là muốn thăm dò xem Bát gia có tức giận hay không.
Bát gia mỉm cười, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã, nói:
- Sở Thiên, hãy gọi ta là cha nuôi, chúng ta đã từng thề với trời, chẳng lẽ muốn Bát gia bị trời cao khiển trách.
Sở Thiên mừng thầm, biết Bát gia không trách mình, vì vậy đứng dậy chắp tay nói:
- Cảm ơn cha nuôi khoan hồng độ lượng, Sở Thiên thật xấu hổ.
Lập tức nhìn Bát gia và chúng huynh đệ Thanh bang, nói:
- Cha nuôi, việc đêm nay tạm ổn một thời gian, nhưng cũng không chấm dứt hoàn toàn, mong cha nuôi cẩn thận, tránh Diệp Tam Tiếu chó cùng rứt giậu.
Sau đó, tới gần Bát gia thấp giọng nói:
- Cha nuôi, cho con thời gian một tuần, nhất định sẽ đuổi bang Phủ Đầu ra khỏi bến Thượng Hải.
Bát gia khen ngợi gật đầu. Sở Thiên nói ra, trong lòng đương nhiên đã có tính toán:
- Đêm nay, chúng ta đều thất bại, bại bởi một tên vô danh tiểu tốt.
Đôi mắt Cô Kiếm sáng lên, giống như lúc gặp Sở Thiên đứng hiên ngang, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói:
- Hiện giờ hắn là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng ngày sau sẽ không phải!
Đồ Long Hổ gật gật đầu, gã cũng tin tương lai Sở Thiên sẽ làm nên đại sự. Tuổi trẻ, gan dạ, sáng suốt, thân thủ hơn người, nếu người như vậy cũng không có tư cách thì thế gian này không còn thiên lý nữa rồi. Đồ Long Hổ rượu chưa tới miệng đã nói tiếp:
- Kỳ thật anh có thể giết hắn. Anh chưa thua, hắn cũng không thắng, anh chỉ bị chảy chút máu, rất có thể hắn cũng bị thương!
Cô Kiếm lắc đầu, ánh mắt mang theo vài phần cao ngạo, nói nhẹ:
- Bởi ta là Cô Kiếm! Bởi ta rất tán thưởng hắn! Tuy rằng ta muốn lấy vợ, muốn thoái ẩn Giang Nam, thế nhưng, chứng kiến một đối thủ có thể đánh ngang tay, khí khái bất phàm thì đó đã là chuyện qúa tuyệt vời rồi!
Đồ Long Hổ thở phào một hơi, có phần tiếc hận:
- Nhưng như vậy giấc mơ của anh sẽ tan vỡ.
Cô Kiếm thở dài, trong mắt không hề hối hận, thản nhiên nói:
- Ta đã do dự, do dự lúc cuối có nên đánh một kích cuối cùng. Ra tay - thanh danh, mộng tưởng đều sẽ trở lại. Nhận thua - mộng tưởng liền tan vỡ. Nhưng ta đã không làm được, bởi vì hắn đã hao tổn tinh lực do đánh nhau với anh, còn ta không thể đánh bại hắn hoàn toàn, thậm chí còn bị thương, cho nên ta đã thua. Nếu như ta xuất thủ, cả đời ta sẽ bị ám ảnh, cho dù ta cưới vợ, thoái ẩn Giang Nam đi nữa!
Đồ Long Hổ không nói thêm gì, tâm tình giống như đã khá hơn. Tuy gã không có phong phạm của Cô Kiếm, nhưng gã hiểu được ngạo khí ẩn tàng trong sự cô độc của đối phương. Chính vì vậy đối phương mới được gọi là Cô Kiếm!
Ban đêm, bến Thượng Hải cũng không trở lên tĩnh nặng. Trái lại, ở những vùng hẻo lánh, có rất nhiều người làm những việc khác nhau. Có nam nhân mua xuân, có nữ nhân bán hoa, có người lặng lẽ chết đi, cũng có người đang vui sống. Có rất nhiều việc đang lặng lẽ diễn ra, trong mịt mờ đêm tối.
Thiên Dược Long Đình, Diệp Tam Tiếu đang ngâm mình trong bể tắm bốn mươi hai độ. Sau hồi lâu y mới nhô đầu dậy, ngắm nhìn trời đêm, suy nghĩ tất cả những việc đã xảy ra đêm nay, trong lòng tức giận, đau lòng. Y nhìn nữ sinh viên xinh đẹp, ngực lớn bên cạnh, không kiên nhẫn phất phất tay, đuổi cô đi. Nữ sinh này hiểu rõ tính tình của Diệp Tam Tiếu, vội vàng rời khỏi tầm mắt của y, tránh cho bản thân gặp họa.
- Anh vẫn dễ dàng nóng giận như trước, khó trách không thể nào trở thành ông hoàng thế giới ngầm ở bến Thượng Hải.
Một giọng nói bình thản mang theo vẻ uy nghiêm truyền tới sau lưng Diệp Tam Tiếu.